Xuống xe, tôi đi thẳng tới gốc cây kia, trên cây lúc này không có chút dị thường, bất quá một cơn gió đêm thổi qua lay động phiến lá xanh, mơ hồ thấy ánh lên cái gì màu đỏ.
Tôi nhìn kỹ, đưa tay định cầm lên xem đó là gì. Tay tôi lập tức bị bàn tay vững chãi của Tông Thịnh đè lại.
Anh thấp giọng nói: “Không muốn sống nữa sao? Cái loại này đồ vật cũng đi lấy?”
“Ơ, đó là cái gì?”
“Dây thắt cổ người chết thường xuất hiện dưới hình thái này trong mắt người sống, ai nhặt lấy sợi dây này sẽ phải chết.”
“Anh nhìn thấy là tấm vải đỏ như mấy tấm biểu ngữ trên đường?”
“Đúng vậy.”
“Cô gái kia lại nói là tơ hồng.”
“Có lẽ đã từng có người treo cổ trên cây này chăng?”
Tông Thịnh nói, vươn tay tới chạm vào thân cây, chậm rãi nhắm mắt lại.
Tôi vừa muốn nói thêm lại cảm thấy như anh đang giao lưu cùng cái cây.
Không chắc, nhưng tôi cũng không dám nói hay chạm vào anh.
Hơn mười giây sau anh mở mắt nói:
“Cái cây này lúc còn ở lâm trường đã có một cô gái điên treo cổ lên cây. Lâm trường còn mang bán cái cây này đi.
Trên cây đã có sáu cái hồn người chết treo cổ. Đã có sáu người cầm lấy sợi dây treo cổ ở đây đi.”
“Á!!!!” Tôi hét lên, chạy xa khỏi cái cây vài met.
Ai biết được chỗ chúng ta không nhìn thấy có mấy người chết treo cổ chứ?!
Tông thịnh vỗ vỗ cái cây nói, “Những chuyện này, không xử lý tố thì cây sẽ bị oán khí ám vào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745930/chuong-144-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.