Tôi bò dậy khỏi giường, khăn trải giường đã bị dính không ít. Tôi xốc chăn đứng dậy định đi gom khăn trải giường đi giặt thì một bọc nhỏ lăn xuống.
Tôi nghi hoặc ngồi xuống nhặt bọc nhỏ lên, là băng vệ sinh! Tôi nhớ rõ ràng mình không có mua! Có thể vào nhà, không phải tôi thì là Tông Thịnh. Chẳng lẽ là Tông Thịnh mua cho tôi?
Nghĩ tới khuôn mặt của Tông Thịnh mà đi siêu thị mua mấy thứ này, không biết, biểu tình trên gương mặt đó sẽ như thế nào! Hơn nữa tối hôm qua đến tận khuya tôi mới ngủ, chẳng lẽ hắn là nửa đêm đi siêu thị 24 giờ mua? Siêu thị 24 giờ gần nhất cũng cách tới hai trạm xe… Chủ yếu là hắn một đại nam nhân thế nhưng cũng sẽ đi mua cái này?
Trong lòng đột nhiên dâng lên ấm áp, tôi nở nụ cười.
Cầm băng vệ sinh cùng quần áo đi tắm, cả khăn trải giường vào phòng tắm. Ném đồ vào ngâm rồi tôi rửa mặt chải đầu. Xong xuôi, mới nhớ tới NgưU lực Phàm nói gửi gì đó cho tôi xem.
Bởi vì trong lòng khẳng định, Tông Thịnh sẽ không tự sát, cho nên cũng không để tâm cho lắm. Là hình ảnh chụp trên cầu, Tông Thịnh đứng bên ngoài lan can bảo vệ cầu, mặt quay ra ngoài, lại có thêm vài tấm ảnh nữa cho thấy người ta đã kéo tới vây xem, không ít người lấy điện thoại ra chụp ảnh lại. Hai tấm chụp cận cảnh cho thấy mu bàn tay Tông Thịnh để ở sau lưng nắm lấy lan can, trên người không có gì để giữ an toàn.
Má ơi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745901/chuong-130-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.