Trên đường có không ít người nhìn chúng tôi, người ta cũng chẳng hiểu đang không tự dưng lại chạy.
Gió, gió thật lạnh táp vào mặt tôi khiến tôi thở hổn hển. Không biết Tông thịnh nghĩ gì mà tự dưng lại chạy như vậy. Nhưng, vì anh kéo nên tôi cứ thế chạy theo mà không chần chờ, suy nghĩ. Chuyện gì cũng mặc kệ, tôi chỉ việc đi theo anh, dù chạy tới đâu, rời xa tất cả thì tôi cũng không quan tâm, chỉ cần chạy theo anh.
Rốt cuộc, anh dừng bước chân, cạnh bên một cửa hàng tiện lợi bên cạnh cầu.
Trong lúc chạy tôi không để ý, giờ dừng lại mới cảm thấy vô cùng khát nước, hô hấp khó khăn, yết hầu giống như là muốn bốc khói. Cũng may mắn lúc tôi còn học ở trường, tôi cũng hay chạy nước rút, nếu không chạy nãy giờ có lẽ tôi cũng gục mất.
Tôi thở gấp, Tông Thịnh đồng dạng cũng thở gấp, khoảng cách xa như thế, cho dù là nam thì cũng không phải dễ dàng gì. Anh móc ví, mua một bình nước lạnh, mở nắp rồi đưa tới trước mặt tôi.
Tôi cũng không khách khí, uống luôn vài ngụm. Sau khi uống, đi tới vài bước, để cơ thể chậm rãi khôi phục lại. Tông Thịnh đồng dạng cũng cầm chai nước, có điều anh một lần uống cạn cả chai, cũng đi theo tôi bước tới trước.
Chúng tôi không nói tiếng nào, chỉ yên lặng bước lên cầu. Lúc này thì tôi đi ở phía trước, anh theo ở phía sau.
Đến giữa cầu, nhìn cảnh sông đẹp mắt dưới ánh đèn lấp lánh, tôi dừng bước, quay lại thấy anh đằng sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745899/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.