Tông Thịnh đứng ở trước mặt ông, lạnh lùng mà nói: “Tòa nhà Linh Linh này con phải lấy được! Từ hôm nay trở đi con sẽ vào làm ở đây, sẽ phụ trách dự án này.” Nói xong liền xoay người đi ra khỏi văn phòng. Căn bản là không có chú ý tới vẻ mặt lo lắng của ông. Tôi không đi theo anh mà đứng lại nói với ông giúp anh: “Ông à, bọn con xảy ra chút việc, đối với Tông Thịnh thì anh ấy bị đả kích rất lớn, đả kích cả về sinh mệnh. Anh ấy phải lấy được tòa nhà Linh Linh cũng vì muốn bày trận. Anh ấy không phải vô cớ gây rối đâu ạ. Chỉ có điều, những việc này bọn con không thể kể cho ông nghe được. Ông ơi, con xin lỗi. Tông Thịnh thật sự rất quan tâm tới ông và bà, nếu không, anh ấy cũng không quay về đâu ạ.” Ông Tông Thịnh ngày thường cũng ít nói, chuyện trước đây bị người ta kéo tới vườn trái cây nhốt đánh tôi cũng từng nghe mẹ kể lại. Vì bên công ty địa ốc khất tiền nhân công, 29 Tết bị người ta kéo ra vườn trái cây đánh. Đến 30 Tết, vẫn là bà anh, đem tiền của khu mỏ tới phát lương cho bên này. Ông gật đầu với tôi: “Ta biết, ta biết, cháu ta ta biết mà.” Ông là người không giỏi diễn đạt, có lẽ vậy, nhưng nghe ông nói thì tôi biết ông không giận Tông Thịnh. Có lẽ, trước đây ông một hai bắt con gái phải đi bệnh viện, rồi cô nhảy xuống xe mà chết, nên ông đối với Tông Thịnh vẫn luôn có cảm giác áy náy, có tội, giống như ông đã hại chết con gái mình. Tôi đi ra khỏi văn phòng của ông, thấy cửa văn phòng kế bên đã dán tờ giấy A4 in chữ “Cải tạo cao ốc Linh Linh”, nhìn vào phòng thấy Tông Thịnh đang ngồi đối diện vài người cả nam cả nữ nói chuyện. Tôi đứng ở cửa nghe một lúc, không nghĩ tới, anh vô cùng hiểu biết về địa ốc. Những chuyện nội tình này nọ anh đều am hiểu, nói rõ ràng. Cũng có người nói vấn đề gì đó, anh cũng trả lời được hết, cho dù chưa rõ thì anh cũng sẽ nói để đi xem lại. Mà chú anh, vẫn luôn ngồi một bên không nói gì, không biết lão nghĩ gì trong đầu. Tông Thịnh nói xong chuẩn bị rời đi thì lão lên tiếng: “Tông Thịnh cháu trai à, vậy, coi như cậu chính thức gia nhập công ty à?” “Ừ, chú có ý kiến gì?” “Thật là có chút ý kiến, vậy về sau, tốt hơn hết cậu cũng giống chúng tôi, đúng giờ đi làm, đúng giờ tan sở, còn nữa, không được đưa bạn gái đi làm cùng.” Lão quay sang chỉ tôi ở cửa. Tôi không nghĩ tới gã cắn tới tôi, vốn đang định bỏ đi, nhưng mọi người đều nhìn qua nên tôi chỉ có thể cười cười. Tông Thịnh đi về phía tôi, nói: “Cô ấy sẽ thực tập ở công ty chúng ta.” Đi khỏi văn phòng Tông Thịnh cũng không nói gì với tôi mà chỉ kéo tôi thẳng về nhà. Chúng tôi đã vài ngày không về nhà, về tới nơi, căn nhà vẫn y như lúc chúng tôi rời đi, thật quạnh quẽ. Trên đường về, tôi nhìn những cửa hàng ven đường, nào là bánh trung thu giảm giá, nào là đồ ăn vặt, đủ thứ trên đời. Tôi biết vì sao Tông Thịnh phải về. Đêm nay chính là ngày 15 tháng 8, là ngày xử lý Vương Càn. Cho dù chuyện Vương càn khó giải quyết, nhưng tôi cũng không thể quên hôm nay chính là Tết Trung Thu. Đêm Trung Thu này, tôi khẳng định không thể về quê rồi. Tối nay không biết Tông Thịnh có xảy ra chuyện không. Vào cửa, hắn liền nói: “Hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi một mình đi. Anh ra ngoài mua đồ chuẩn bị cho đêm nay.” Nhìn anh rời đi, tôi một mình ngồi trong ngồi nhà trống, nghĩ nghĩ một chút, quyết định đi dạo phố. Mặc kệ đêm nay phát sinh chuyện gì, cũng là Tết Trung Thu, tôi muốn chuẩn bị một chút. Cho dù thật sự xảy ra chuyện, cũng có thể nhẹ nhàng hơn. Cho nên tôi đi siêu thị. Tiểu khu này thật ra rất xa. Ra khỏi cửa, tôi bắt xe bus, qua bốn trạm mới tới được siêu thị. Đẩy xe lang thang trong siêu thị tôi mua rất nhiều thứ, chủ yếu là đồ ăn. Tôi tin tưởng Tông Thịnh bao năm đi lang bạt cũng Lão Bắc có rất nhiều thứ đồ ăn vặt anh chưa từng ăn. Con gái mà dạo siêu thị sẽ quên hết thời gian, hơn nữa vào giờ này siêu thị vô cùng đông đúc. Tôi chen trong đám người xách đồ lỉnh kỉnh ra khỏi siêu thị thì trời đã tối. Tôi lại mua thêm vài món đồ ăn ở cạnh siêu thị rồi với vội vã chạy về nhà. Lúc xách theo bao lớn bao nhỏ trở lại thì tôi tự nhiên có cảm giác sống cùng anh. Thật giống như chúng tôi đã kết hôn thật nhiều năm, tôi cũng đã quen với thói quen sinh hoạt như vậy. Cửa đột nhiên mở ra, người mở cửa lại là Ngưu Lực Phàm. Ngưu Lực Phàm trong tay còn cầm một cái túi rác, nhìn thấy tôi cũng giật mình. Câu đầu tiên nói với tôi là: “Có mua đồ ăn không? Đói chết tôi mất rồi!” Nghe thấy thế tôi chợt cảm thấy may mắn vì hôm nay mua rất nhiều đồ ăn. Hơn mười phút sau, chúng tôi ba người bên bàn ăn, ăn đồ tôi đã mua. Trên bàn nhỏ trong phòng khách bày mấy thứ tôi chuẩn bị để tối nay cúng Trung Thu. Tôi từ nhỏ ở nông thôn lớn lên, mỗi năm đều nhìn thấy ta bà cúng trăng. Sau này bà mất, thì tới mẹ tôi, chỉ là so với bà năm xưa thì đơn giản rất nhiều. Còn trên mặt đất cạnh bàn nhỏ có rất nhiều thứ kỳ quái mà tôi chưa thấy bao giờ, còn có cả hai bao tải to giấy tiền vàng mã dạng vàng khối (kim nguyên bảo). Nhìn thấy tôi nhìn nhìn, Ngưu Lực Phàm quơ chiếc đũa nói: “Ăn đi, ăn đi, nửa đêm lúc 11 giờ sẽ cho em thấy, linh hồn rời thân thể là thế nào. Thực sảng khoái.” “Anh nói cứ làm như anh làm rồi ấy!” Tôi đáp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]