Anh không nói gì, cứ ôm chặt tôi vậy thôi. Tôi khẩn trương không biết anh muốn làm gì. Tôi từng thấy anh bạo phát nên cũng không biết anh tính thế nào, chưa kể trong người anh hiện còn có một Vương Càn không biết ra sao.
Ngưu Lực Phàm cũng không hiểu Tông Thịnh, liền nhẹ nhàng vòng đến phía sau Tông Thịnh, như vậy có thể nhìn thấy mặt tôi.
Hắn khoa trương giương miệng nói với tôi, nhưng không hề có âm thanh nào phát ra. Tôi chỉ có thể đoán... tôi đoán, hắn cố hỏi:
"Làm sao bây giờ? Hắn có phải thật sự giết người rồi không?!”
Mà lúc này cô gái ban nãy quay phim chụp ảnh cũng cẩn thận nhích lại gần Ngưu Lực Phàm, thấp giọng hỏi: "Soái ca kia sao vậy?!Cần tôi hỗ trợ không?"
Ngưu Lực Phàm nghe thấy thì nói: “Cô mở điện thoại làm gì hả trời? Không thấy ở đây có người như bom nổ chậm sao?! Mau né ra đi!”
“Đâu dễ cháy dữ vậy?! Anh ấy sao vậy?!”
“Có sao cũng không cần cô quản! Hơn nửa đêm rồi cô thân gái còn trên đường làm gì?! Coi chừng gặp ma đó!”
Thấy chuyện chúng tôi như vậy, Lan Lan cũng không chạy đi mà lại nhích lại. Cô ta hỏi nhỏ: “Ưu Tuyền cậu không sao chứ?! Hay vào khách sạn tắm rửa đi. Còn chưa trả phòng mà?!”
Ngưu Lực Phàm quay đầu sang nhìn Hạ Lan Lan quát: "Mắc mớ gì đến ngươi a? Ngươi nên làm gì thì làm gì đi. Còn nói nữa, ai biết ngươi muốn cái gì!”
Lan Lan có lẽ không ngờ tới ngay cả Ngưu Lực Phàm cũng nói như vậy với cô ta.
Lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745881/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.