Tôi cũng đã hạ sốt nên cũng không có nằm yếu ớt nữa mà tự ngồi ăn sáng trên giường bệnh, chờ bác sỹ tới khám.
Tôi nói với Tông Thịnh:
“Tông Thịnh, Vương Càn thế nào rồi? Sẽ không phải cứ hai ba ngày lại tới một lần chứ, có thêm lần sau, em sợ em không còn sức lực phản kháng, thật sự chết mất!”
Tông Thịnh vốn vẫn luôn cúi đầu ăn, nghe được lời tôi nói, ngẩng đầu nhìn tôi, liếc mắt một cái, trong mắt toàn là khó chịu. “Hắn bị em thiếu chút nữa giết chết. Đừng nói là hắn, anh cũng thiếu chút nữa bị em giết chết. Với năng lực hiện tại của hắn , căn bản là không có khả năng ra mà gây thêm sóng gió. Còn có hai ngày, mười lăm tháng tám anh liền đưa hắn đi.”
“Uh, à, em nghe mẹ đứa bé kia nói, chị ta cảm thấy kia đứa bé là bị quỷ phá, anh có thể nói dối sao đó để đứa nhỏ đi cách xa khách sạn Sa Ân không?! Qua khỏi chín ngày này thì trận bị phá rồi. Đứa nhỏ đó thánt ngoan, nhìn chả giống quỷ thai gì cả, không giống anh!”
“Nói dối là sao? Nó vốn may mắn hơn anh nhiều, có một gia đình Mèo Múp hoàn chỉnh, từ nhỏ đã có ngừoi thân thương yêu vây quanh. Hơn nữa nó còn bé nên chưa biểu hiện ra thôi.”
Động tác trên tay anh tạm dừng, rồi nói tiếp: “Ban đầu anh nghĩ là Cổ, nhưng ngẫm lại không thấy giống lắm.
Hơn nữa Lão Bắc cũng sẽ không dùng cổ.
Hẳn là đối phương có tóc của nó, hoặc là bộ phận cơ thể nào đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745866/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.