Đây là lần đầu tiên anh nói với tôi như thế. Đầu anh dựa vào vai tôi, hơi thở của anh phả vào cổ tôi.
“Thực xin lỗi.” Tôi nói.
Anh ôm chặt tôi, tôi cũng không cự tuyệt. Mèo Múp Cơ thể anh hơi lạnh, vô cùng dễ chịu đối với tôi lúc này.
Tay anh đặt bên eo tôi, tuy tôi vẫn mặc đồ nhưng tay anh cho tôi cảm giác có thể xuyên qua quần áo mà chạm vào cơ thể tôi.
“Tông Thịnh?!”
Tôi cảm giác được bàn tay anh đang dịch dần xuốnh dưới, ý đồ đã quá rõ ràng.
“Tông Thịnh, đừng mà.”
“Ở đây không có ai. Ưu Tuyền, anh đau lắm, giúp anh, chỉ có em có thể giảm bớt nỗi đau này cho anh.”
“Em đang sốt, em chết mất.”
Hồi đó có một lần tôi đang khỏe mạnh bừng bừng sức sống, làm một lần khiến tôi cả ngừoi bạc nhược. Giờ tôi đang ốm mà như vậy...Chăc tôi chết luôn tại đây trên giường bệnh.
Anh căn bản là không dung lời phản bác, thì thầm bên tai tôi, “Sẽ không, sẽ thực thoải mái, có thể làm cho em ngủ sâu, hoàn toàn hết sốt. Ưu Tuyền, là anh, là anh, đừng cự tuyệt anh. Thả lỏng chính mình, cảm thụ anh.”
Trong bóng đêm, tôi liếm môi. Anh đòi và tôi không thể cự tuyệt. Hơn nữa, tôi phát hiện cả ngừoi mình xuội lơ, không còn sức Mèo Múpcự tuyệt.
Cứ thế, trong bóng đêm, tôi còn mặc quần áo, không thấy mặt anh nhưng lại cảm thấy anh từ phía sau thâm nhập vào.
Trời ạ... trong quá khứ cũng từ ng thế, anh dùng linh hồn tiến vào.
Trời ạ
Tôi còn đang mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745863/chuong-111-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.