Giọng anh ta cũng thật thô thiển, lại đầy khẩu âm địa phương khiến tôi có chút sợ, nhưng tôi cũng không lái xe đi mà chỉ có thể nói: “Tôi, anh tôi, tối qua anh ấy uống say, chúng tôi mới bất đắc dĩ dừng xe ở đây, anh ấy còn ngủ, tôi lại không lái xe được.”
Anh ta hùng hổ đi lại xe: “Chìa khóa xe đâu? Yên tâm, tôi chỉ đem xe mấy người lái sang bên cạnh thôi. Cái xe của mấy người, có cho tôi cũng không thèm, xe chả có tiện ích gì, kéo đồ chở đồ cũng chẳng nên hồn.”
“Còn ở trên xe.”
Người đàn ông lên xe, tôi đấm đấm đôi chân đã bớt tê, nhích sang bên cạnh. Xe khởi động, đi về phía trước, chầm chậm di chuyển lên sườn dốc cằn cỗi. Sau khi đường đã trống, anh ta xuống xe nói: “Bạn trai cô à? Đi vào thôn chúng tôi uống rượu ư? Về sau, có uống rượu thì ngủ lại trong thôn một đêm đi, đừng có cố quá. Cả đêm nằm trong xe không bằng nằm giường gỗ ở thôn chúng tôi đâu.”
Anh ta lên xe của mình lái đi. Tôi đá đá chân, trong lòng ấm ức nhưng chẳng biết nói cùng ai. Đến khi tôi quay trở lại xe, mở cửa ra đã thấy Tông Thịnh ngồi dậy rồi, đôi huyết đồng khóa chặt vào tôi, vẫn ngồi im không nhúc nhích.
“A! A! A!” Tôi hét lên, liên tục lui về phía sau vài bước, lúc sau ổn định thân mình. “Ngươi? Ngươi?”
“Em suýt nữa giết chết anh.” Tông Thịnh nói.
Tôi dùng vài giây để sắp xếp lại sáu chữ này. Đầu tiên, anh là Tông Thịnh, từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745861/chuong-110-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.