Dấu tay kia nhìn như điêu khắc hoặc dùng bút chì vẽ, so với dấu tay máu kia thì ít khủng bố hơn nhiều.
Tông Thịnh vẫn đeo kính râm, đôi tay nhét túi quần: “Khách sạn có người bị thiêu chết?”
“Em không nghe nói.”
Tông Thịnh xoay người trở về đi nói: “Trở về ngủ.”
Ngưu Lực Phàm duỗi tay kéo áo anh: “Cứ như vậy?”
“Vậy ngươi cũng có thể ở chỗ này bồi nó đến hừng đông.”
Tông Thịnh vừa đi, tôi cũng chỉ có thể chạy theo anh.
Tôi coi như hiểu lý do. Hẳn là Ngưu Lực Phàm gọi điện cho anh, nói là xuất hiện dấu tay bảo anh xuống xem.
Mà Tông Thịnh là thật sự đi xuống nhìn thoáng qua liền đi rồi.
Chuyện dấu tay đêm nay khẳng định sẽ có người xảy ra chuyện, mà người xảy ra chuyện chính là cô gái ở phòng 1601 kia. Tôi đuổi theo anh, kể lại nhìn thấy cô gái tóc dài ở phòng 1601.
Đi tới cửa, anh dừng chân xoay người nhìn tôi: “Em nhất định phải nhiều chuyện vậy sao?”
Tôi chỉ có thể lặng yên nhìn anh, không biết phải đáp thế nào. Tôi biết, những việc tôi muốn và toi nói ra sẽ mang lại nguy hiểm cho anh. Nhưng tôi không thể biết rõ sẽ có chuyện mà lại vờ như không biết.
Hai chúng tôi đứng cạnh xe chở n ước bên cạnh cửa chính khách sạn, anh nhìn tôi, tôi cúi đầu.
Vài phút lúc sau, Tông Thịnh tháo kính râm xuống, nói với tôi: “Nhìn em bây giờ làm anh nghĩ tới lúc anh mười tuổi.”
“A?” Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Lúc này anh mới nhắm mắt lại nói:
“Năm đó, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745830/chuong-93-2.html