Đôi mắt anh vẫn đỏ rực, trong phòng không chút ánh sáng nhưng tôi vẫn thấy ánh mắt đó.
Anh gầm nhẹ bên tai tôi, nói rằng muốn giết tôi, giết tôi trên giường, rõ ràng là rất đáng sợ, nhưng không biết vì sao trong lòng tôi lại kích động, không hề sợ hãi. Tôi đúng là xong đời rồi! Bị quái vật này khiến cho trở nên biến thái rồi! Giữa tình huống bị đe dọa mà lại bị kích động! Kích động cái lông!
Mẹ tôi gọi tới rất nhiều lần nhưng tôi không thể bắt máy.
Ba cũng gọi, nhưng tôi cũng không nghe.
Sau cùng, vẫn là Tông Thịnh vừa động, vừa cầm điện thoại nói với ba tôi: “Cô ấy đang ở chỗ của tôi, yên tâm, còn chưa chết.”
Ngày hôm sau, tôi và Tông Thịnh tỉnh giấc, chẳng có chút nào ngọt ngào, chỉ có tiếng khóc của mẹ tôi cùng tiếng mắng của bà Tông Thịnh.
Phòng của chúng tôi ở trên lầu, đối diện phòng lớn. Lúc ba mẹ tôi vào sân, chúng tôi đều nghe thấy, đừng nói là tiếng mắng của bà Tông Thịnh thì càng không thể không nghe thấy.
Vốn lăn lộn cả đêm mệt đến nhũn cả người, nhưng nghe tiếng mẹ khóc thì tôi cũng nhảy nhỏm cả lên. Tính lao xuống nhà, thì phát hiện mình không mặc gì trên người. Lại chạy ngược lại tìm quần áo… cơ mà, đêm qua, quần áo đều đã bị anh làm nát bươm rồi… tôi lại định mở cửa sổ nói một tiếng để mẹ yên lòng, nhưng nhìn lại dáng vẻ mình như thế này, mở cửa sổ càng không ổn.
Đang lúc tôi như kiến bò chảo nóng thì một chiếc áo thun
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745808/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.