Anh đẩy tôi ra, mở cửa đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “tôi thật sự ghét thôn này , ghét tất cả mọi người ở nơi này, tôi ghét bà tôi, tôi cũng ghét cô.” 
Tôi cắn môi cố ngăn không cho mình khóc nữa, chỉ có thể đứng đó nhìn anh bước đi. Trong đầu tôi toàn trống rỗng, không biết nên nghĩ như thế nào, trong lòng thật loạn. 
Khi Tôi lấy lại tinh thần thì mẹ tôi đang ngồi trước mặt tôi lau nước mắt cho tôi. 
Tuy rằng mấy năm nay nhà Tông Thịnh giúp đỡ kinh tế cho nhà tôi nhưng ba mẹ tôi vẫn thật sự vất vả. Mẹ tôi mới năm mươi tuổi thôi nhưng đã gầy đến da bọc xương rồi. 
Nhìn tôi khóc, mẹ tôi cũng khóc theo: 
“Ưu Tuyền à, nếu khi con sinh ra mẹ có thể chiếu cố cho con tốt không để cho bà ta cho con uống máu thì đã không như bây giờ... Đều là mẹ không tốt, mẹ đời này thực xin lỗi con.” 
Tôi vội lau nước mắt đứng lên: “Mẹ, bọn con không có việc gì. Mẹ cũng không cần lo lắng. Đêm nay con ở nhà, ngày mai con đi tìm bà nói chuyện, chuyện như hôm nay sẽ không xảy ra nữa.” 
Ngoài cửa tiếng ba tôi khóc nhỏ: 
“Là ba vô dụng, khiến ngươi bị nhà bọn họ khi dễ. Khiến cho con ngươi bị quái vật khi dễ.” 
“Ba, Tông Thịnh không phải quái vật.” Tôi khẽ thay Tông Thịnh biện giải. 
Ba tôi đột nhiên vọt tới trước mặt tôi lạnh giọng hô: “Nó như vậy còn không phải quái vật, thì thế nào mới là quái vật? Nó đã như vậy đối với con, con 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745804/chuong-81-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.