Tôi trợn mắt nhìn bọn họ đi vào khách sạn, thở phì phì tức giận!
Hai ngày rồi, tuy chưa tìm thấy Tông Thịnh nhưng tôi đã bình tĩnh hơn rất nhiều! Tôi cảm giác được anh còn sống! Cảm giác vô cùng mạnh mẽ bà mãnh liệt, đặc biệt là sau đêm qua!
Đó là mối quan hệ giữa chúng tôi, là cách liên hệ đặc biệt của chúng tôi. Sẽ không sai đâu! Anh chưa chết! Anh tới tìm tôi.
Tôi đang định rời đi thì thấy có mấy người ăn mặc thật sự kỳ quặc đi ra từ khách sạn. Cod người mặc toàn trắng, có gã mặc toàn đen, còn đeo mặt nạ, đeo lữoi giả thật dài.
Bọn họ mặc đồ quỷ vậy làm gì chứ, đang giữua ban ngày ban mặt ai mà sợ?!
Sau khi ra khỏi khách sạn bọn họ bắt đầu đi phát tờ rơi,chính là hoạt động quảng cáo. Tôi vội chạy qua đuổi theo bọn họ kêu: “Ới ới, quỷ phía trước chờ tôi với.”
Tôi cũng không biết gọi bọn họ thế nào, chạy theo mà khoảng cách thật xa, chạy kịp thì mệt chết.
Nghe tiếng tôi, người đi đường cũng cười, cũng có ngừoi qua đường lôi kéo bọn họ chụp anhe, nhờ vậy tôi đuổi kịp bọn họ.
Một đen một trắng thấy tôi thì gọi: “Ưu Tuyền, hôm nay cũng tới à? Đi thay đồ hoá trang đi. Bọn họ còn ở khách sạn đo.”
Hoá ra là bạn học của tôi.
“Giáo viên hướng dẫn nói bọn tớ tới khách sạn làm cái này, một ngày được 100 đồng đó, không báo cậu à?” Người kia nói: “Ưu Tuyền, tối hôm họp lớp tôi thật ngại quá. Không nghĩ náo loạn tới vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745788/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.