Tôi kéo Lan Lan đang ngây người vào thang máy, nhấn nút xuống.
Lúc xuống lầu, Lan Lan vẫn còn ngơ ngác kinh ngạc há hốc miệng nhìn tôi. Khi thang máy xuống tới tầng trệt, tôi kéo cô nàngra ngoài cô nàng mới hồi phục.
“Tông Ưu Tuyền! Cậu!!! lãng mạn vậy! Cậu nói đi, tiểu lão bản có phải vẫn luôn thích cậu không? Cậu…”
“Không phải! Gã chính là trả thù tớ!”
“Phim đều như vậy mà, khẳng định sẽ ở bên nhau a. Hơn nữa tiểu lão bản lúc trước cũng theo đuổi cậu mà, anh ấy theo đuổi tớ cũng chỉ vì muốn khiến cậu ghen mà...”
“Lan Lan!” Tôi hét lên với cô nàng, khiến cô nàng hoàn toàn câm nín, nhìn dáng vẻ cô nàng ngơ ngác, tôi hít mũi: “Thôi, Lan Lan, cậu về nhà đi. Về sau, nên như thế nào thì như thế ấy.”
Nói xong, tôi đi sang chỗ xe việt dã. Xe hắn còn ở đây tôi có nên báo án không? Tông Thịnh rốt cuộc đi nơi nào rồi? Thật sự đi vào đó, bị ăn luôn? Sao tới thi thể cũng không có chứ?
Phi, không có thi thể, chính là không có chết! Tông Thịnh sẽ không chết như vậy!
“Tông Thịnh! Hu hu…” Tôi ghé vào cửa xe khóc rống lên. Tôi hy vọng vô cùng, cửa xe đột nhiên mở ra, Tông Thịnh ở trong xe, mang kính râm nhìn tôi, tức giận nói: “Lên xe!”
Bất quá chuyện này đều không xảy ra, tôi chỉ có thể dựa vào xe mà khóc. Lan Lan đứng sau an ủi: “Ưu Tuyền đừng khóc mà, sẽ tìm thấy anh cậu mà.”
“Anh ấy đang ở trong khách sạn, thật sự, Lan Lan à, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745783/chuong-70-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.