Tông Thịnh nắm cánh tay tôi, động tác vô cùng quen thuộc.
“Đi theo tôi, chậm thôi.”
“Đứa bé kia...”
“Con bé không sao, ngoan nào.”
Tôi không nhìn thấy gì cũng có thể nghe được tiếng con bé rấm rứt. Có lẽ nơ đã bị sợ tới mức không dám lên tiếng. Đừng nói là trẻ con, ngay cả tôi cũng sợ khi thấy hắn gào lên.
Cũng bởi vì nhìn không thấy nên tôi đành phải bám lấy hắn đi ra ngoài. Trong mắt còn có cát, động một tí là đã đau.
Đi liên tục đến gần 20 phút chúng tôi mới quay trở lại xe. Vừa tới một lúc thì nghe thấy giọng đàn ông: “Ơ kìa? Cô gái, cô gái , sao các người lại ôm con của tôi thế kia.?”
Đứa bé khóc oà lên.
Tôi nghe thấy tiếng người đàn ông ôm đứa nhỏ đi.
Tông Thịnh láy nước trên xe xuống , trong lúc này thì người đàn ông kia còn gào lên “các người, các người là bọn buôn người!”
“Ông hỏi con mình trước đi, đã xảy ra chuyện gì ?!” giọng hắn nhàn nhạt nhông rõ cảm xúc.
Tôi cầm chai nước bắt đầu cố rửa mắt mình, người đàn ông kia hỏi con mình. “Nói cho ba nghe bọn họ cố đưa con đi đâu hả?”
Đứa bé khóc: “bọn họ là người xấu, kêu chú công an bắt bọn họ đi.”
Trong lòng tôi thầm nghĩ, nói sao bây giờ?!
Tôi cứ đổ nước, cát đã trôi ra, chưa thật thoải mái nhưng đã đỡ hơn nhiều.
Khuôn mặt Tông Thịnh như phóng đại trước mặt tôi: “Có cần đi bênnh viện không?!”
“Không sao, ổn rồi!”
Đứa nhỏ bắt đầu nói vào trọng điểm: “Bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745771/chuong-63-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.