“Không có việc gì, ngày mai cậu cũng đừng vội về làm gì, toàn bộ khách sạn hiện bị phong tỏa. Tớ cúp máy đây, cảnh sát tới.”
Cứ thế cô nàng cúp máy.
Trong thôn thật yên tĩnh, cho dù tôi không mở loa n hưng Tông Thịnh vẫn có thể nghe rõ ràng.
Hắn đút tay trong túi quần nói: “Đêm nay là thất đầu của Mắt Cá Chết.”
Tôi nắm chặt điện thoại: “ý anh là do Mắt Cá Chết làm?”
Hắn không trả lời mà lại n ói: “Đưa tôi đến nhà người đàn ông ban chiều đi.”
“Anh tính đi giúp ông ta hay giúp đứa bé?” Tôi không nói là quỷ thai mà nói là đứa bé, sợ hắn sẽ nổi giận.
Tông thịnh chậm rãi thở hắt ra rồi nói: “Đứa bé quỷ thai liệu có mấy đưa được vui vẻ. Vốn dĩ không nên đến với thế giới này, hà tất phải cưỡng cầu. Đưa đứa trẻ đến với thế giới này chỉ có thống khổ và bất an, chẳng thà ngay từ đầu đừng sinh ra nó. Đi thôi.”
Tôi nhìn hắn, trong lòng càm thấy nhói đau, hắn hẳn là tự nói bản thân mình.
Hắn phải lang bạt bên ngoài đã qua nhiều năm như vậy, nhất định hắn cũng chịu nhiều ủy khuất, có cả sợ hãi.
Tôi chỉ về con đường bên kia, dắt h ắn tới nhà của người đàn ông đó.
Ông ta ở khu vực thôn cũ bên kia, từ nhà Tông Thịnh muốn tới đó cũng phải hơn mười phút.
Ánh đèn mờ ảo, con đường lát gạch xanh… tôi nhẹ giọng hỏi”
“Tông Thịnh, tôi… tôi muốn nói thật với Lan Lan về việc của anh… à, chính là nhân giờ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745731/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.