Trong lòng tôi hết sức rầu rĩ, đúng lúc đó cửa ký túc xá mở ra, Lan Lan vừa lúc ra cửa nhìn thấy tôi thì kinh ngạc. “Ưu Tuyền, đi đâu vậy, sao không nghe điện thoại?”
Tôi vội cười: “Tớ, tớ đi ăn với anh trai.”
Lan Lan chu môi: “Vậy mà không gọi tớ. Ưu Tuyền, lần sau nhớ gọi người ta đó. Cho dù không thành đôi với anh cậu thì cũng coi như có thêm bạn mà.”
Tôi cau mày, không biết làm sao để Lan Lan bớt hiếu kỳ. Hay là cứ rủ ăn cùng cho cô ta cảm nhận cục băng trôi kia, không chừng sau đó sẽ bớt để ý hắn.
Số máy lạ kia tôi mặc kệ, ai biết có phải bán hàng đa cấp hay không?
Ngày hôm sau đi làm, trong lòng tôi tràn đầy ưu cảm, lo lắng bà Thịnh Thịnh ngày mai làm khó dễ tôi, hoặc là trực tiếp tới khách sạn mắng một hồi, tôi thật nản chí.
Bên kia thì còn đang tra án nên cảnh sát thỉnh thoảng sẽ xuất hiện. Người trả phòng đặc biệt nhiều, lúc xử lý thủ tục nghe không ít khách nhắc tới tối hôm qua ở lầu 16 nghe tiếng quỷ… nghe giọng đàn ông không ngừng hỏi trên đường: “Nữ nhân kia ở đâu? Nữ nhân kia ở đâu?”
Buổi chiều 5 giờ, trước quầy thực an tĩnh. Ngay lúc tôi ngây ngốc trước quầy thì Tông Thịnh vô thanh vô tức xuất hiệnnhư những lần trước.
“Tối hôm qua không nghe điện thoại của tôi. Có ý tứ gì?”
“A?” Tôi bị tiếng của hắn khiến cho hoảng sợ, vội đứng thẳng, “Tôi, anh gọi? tối qua tôi không cầm điện thoại, tới lúc thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745690/chuong-17-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.