Hắn không làm gì khác mà chỉ ôm tôi như vậy, trong nơi tăm tối này mà ôm tôi nhưng lại khiến tôi cảm thấy mệt mỏi quá, như thể hắn đang hút đi sức lực trên người tôi vậy. Cảm giác trần trụi mà bị ôm như vậy thật không thoải mái. Nhưng thật sự mỏi mệt quá, cảm giác mệt mỏi cứ tích lũy từng chút từng chút một trên người. Dần dần, đến sức để nâng cánh tay lên cũng không có!
“Ưu Tuyền!” Một tiếng gọi khiến tôi bừng tỉnh. Ngẩng đầu đã thấy chị làm chung đứng lù lù trước mặt.
“A, chị! Sao em lại ngủ thế này?” Tôi duỗi tay chân, toàn thân đều đau nhức, giống như đã làm việc nặng cả ngày. Tôi nhớ lại giấc mơ ban nãy, nhớ tới người con trai đã ôm mình trong mơ.
Xem điện thoại mới biết chị ấy đã đi tới mười phút. Trong mười phút mà tôi đã mơ tới như vậy, thật là… vừa khôi hài, vừa bất đắc dĩ. Nghĩ sao mà tự nhiên mơ thấy được trai ôm? Còn mệt vậy nữa chứ! Tôi đặc biệt nhớ rõ mặt của người con trai kia.
Đúng thật là… rất đẹp trai.
Tôi thậm chí còn nhớ rõ bên cạnh xương quai xanh bên trái của hắn có một vết thương do bị vật sắc đâm vào. Không chỉ đổ máu, mà còn không được băng bó.
Tôi cười khẽ che dấu xấu hổ. Làm sao mà mới vài phút đã mơ thấy vậy chứ?!
Đại tỷ cũng không phải người tinh tế, không chú ý tới vẻ mất tự nhiên trên mặt tôi, tiếp tục nói chuyện với tôi.
“Ưu Tuyền, hôm qua chị có nghe em nói chuyện với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/161121/chuong-1-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.