Hứa Hạc bật cười thành tiếng hỏi đùa: "Sau đó thì sao?"
Hai người đứng ở hai bên tường, gạch được dì đánh bóng sáng loáng, từ bên trong lộ ra dáng vẻ của hai người.
Hứa Hạc có khuôn mặt thanh tú, nước da trắng trẻo, ngũ quan của Vương Tu lập thể*, thân hình cao gầy, mỗi người đều có một nét riêng, hắn là một mỹ nam hiếm có.
*Lập thể: theo mình có nghĩa là đẹp với mọi góc độ khác nhau, cả raw lẫn Qt đều ghi như vậy
Đặc biệt là Vương Tu, thoạt nhìn cậu có vẻ đẹp trai hơn hắn, nhưng sau khi nhìn kỹ mới thấy hắn đẹp hơn Hứa Hạc.
Hứa Hạc mẫn cảm nhận ra một chi tiết, Vương Tu kỳ thực cao hơn cậu!
Vốn dĩ lúc này Vương Tu phải cao 1m78 mới đúng, Hứa Hạc đã 1m8, cao hơn so với hắn 2cm, nhưng bây giờ...
Nhìn bộ dáng 1m85 của Vương Tu, mới sống lại được hai năm, tại sao lại biến hóa lớn tới vậy?
Hứa hạc có cảm giác chính mình không nhận ra thiếu niên vị thành niên đều là như thế này, kiếp trước Vương Tu tập thể hình muộn, kiếp này tập sớm nên phát triển nhanh.
"Anh không biết nuôi mèo, anh muốn giao cho em." Vương Tu một bên nhún vai, mèo con cũng lắc theo.
Nó là một con mèo nhỏ, nhìn như mới vài tháng, nhưng nó khá mập, lông có màu trắng phồng và màu trắng đục.
Hứa Hạc liếc nhìn, từ trong túi quần rút ra một gói khăn lau mới, lau đơn giản, "Tôi sẽ không nuôi, anh tự đi mà nuôi."
Cậu khá tỉ mỉ, dùng khăn ướt lau tay, khử trùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-khong-chiu-chia-tay-cung-trong-sinh-roi/1314810/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.