Chương trước
Chương sau
Editor: Alice

Vừa rồi ở ven hồ Mạnh Vãn còn làm giá không cho Lục Triều Thanh ôm, vậy mà giờ anh đã ôm rồi còn nắm tay khiến cả người Mạnh Vãn nóng phừng phừng như lử đốt.

Tuy cô có rất nhiều kinh nghiệm từ chối người khác, nhưng yêu đương lại là lần đầu tiên.

Mạnh Vãn cảm thấy liêm sỉ của mình bay hết rồi, Lục Triều Thanh chưa làm gì mà cô đã cuống quít thế này đây.

"Được rồi, đi tiếp thôi." Mạnh Vãn đẩy nhẹ anh một cái.

Lục Triều Thanh không nhúc nhích, anh cúi đầu, nhìn khuôn mặt mờ ảo của cô trong bóng tối: "Cho nên, hiện tại chúng ta là bạn trai bạn gái đúng không?"

Mạnh Vãn không lên tiếng, một lát sau mới gật đầu.

Lục Triều Thanh cười nhẹ, anh buông cô ra tiếp tục lái xe.

Cơ thể ấm áp của người đàn ông rời đi rồi cô mới có thể trấn tĩnh lại. Cô ngẩng mặt lên nhìn người bên cạnh, anh vẫn lái xe chuyên chú như bình thường, nhưng khóe miệng nếu để ý kĩ sẽ thấy hơi nhếch lên. Tên ngốc này cuối cùng cũng thông suốt rồi, Mạnh Vãn cũng cảm thấy lâng lâng, cô uống một hớp trà sữa rồi bảo anh: "Chuyện của chúng ta tạm thời đừng nói cho người lớn vội nhé."

Mạnh Vãn hiểu mẹ mình hơn ai hết, nếu cô chưa yêu bà sẽ bắt yêu bằng được, một khi mẹ biết cô đang yêu Lục Triều Thanh, chắc chắn bà sẽ hối thúc kết hôn. Đến tuổi này rồi mới có mối tình đầu, Mạnh Vãn thích hưởng thụ thời gian yêu đương ngọt ngào trước đã, kết hôn là chuyện xa lắc còn chưa nghĩ tới, huống chi cô và anh có thể đi đến cuối cùng không thì chưa chắc.

"Vì sao?" Lục Triều Thanh nhìn cô, bà nội anh ở nhà gấp lắm rồi đấy, nếu bà biết anh kiếm được bạn gái mới tha cho anh.

Mạnh Vãn cười: "Bởi vì yêu đương chia làm hai gian đọan, đầu tiên phải tìm hiểu nhau, không ai biết trước chúng ta có thể đi đến cuối cùng hay không, lỡ như chúng ta không hợp rồi chia tay thì sao, nói sớm chỉ khiến mọi người thất vọng thôi."

Lục Triều Thanh cảm thấy lời này khá hợp lý.

"Vậy có được nói với đồng nghiệp không?" Lục Triều Thanh nghĩ đến giáo sư Cao ngày ngày show ân ái trước mặt mình.

Mạnh Vãn ừ một tiếng: "Đồng nghiệp thì được." Quan trọng là do đồng nghiệp ngày ngày ở cạnh mình, muốn giấu cũng khó.

Lục Triều Thanh hiểu sương sương.

Lái xe vào tầng hầm, Lục Triều Thanh nhìn Mạnh Vãn đang mặc áo khoác vô cùng vui vẻ, chắc không có nhu cầu ôm ấp đâu nhỉ.

Hai người cùng tiến vào thang máy, Lục Triều Thanh lặng thinh, Mạnh Vãn cũng chẳng biết nói gì với người bạn trai mới này. Tình huống bây giờ cũng chẳng khác với lúc hai người còn là hàng xóm mấy, chỉ khác là lần này Mạnh Vãn đang mặc áo khoác của anh.

Đến tầng mười sáu, Mạnh Vãn trả áo khoác cho anh: "Cám ơn anh."

Lục Triều Thanh nhận áo, nhìn cánh tay trắng nõn tinh tế đang đưa ra, dặn thêm lần nữa: "Sáng mai nhớ mặc ấm vào đấy."

Mạnh Vãn ờ qua loa, vừa mở cửa vừa nói: "Ngủ ngon."

"Sáng mai ăn sáng cùng nhau không?" Lục Triều Thanh kịp thời hỏi.

Mạnh Vãn vẫn chưa hết mệt sau lần leo núi: "Anh ăn một mình nhé, em muốn ngủ nướng."

Lục Triều Thanh nhíu mày: "Không ăn sáng rất hại cho sức khỏe."

Mạnh Vãn khinh thường: "Không ăn một bữa không chết được, thế nhé, ngủ ngon!"

Nói xong Mạnh Vãn thần tốc trốn vào nhà để khỏi nghe anh lải nhải.

Đánh răng xong Mạnh Vãn chui vào chăn, thoải mái thở dài. Mười giờ tối rồi, cơ thể của cô tuy rất mệt nhưng tinh thần lại cực kì tỉnh táo, cầm điện thoại lướt hết vòng bạn bè. Lưu Niệm đăng ảnh mặc váy mới, váy rất xinh, hai người cũng không có nhiều bạn bè nên phần bình luận hiện rõ đoạn đối thoại của giáo sư Cao và Lưu Niệm.

Giáo sư Cao: Xinh quá!

Lưu Niệm: Cút!

Giáo sư Cao: [ nước mắt đầm đìa ]

Mạnh Vãn không biết hai người có chuyện gì, cô yên lặng ấn like một cái.

Trước khi đi ngủ cô lướt một vòng nữa, new feed hiện lên trạng thái mới của Lục Triều Thanh: Tôi có bạn gái rồi!

Chỉ sáu chữ đơn giản thôi mà khiến mặt cô nóng bừng lên.

Giáo sư Cao: Mạnh Vãn đổ rồi?

Giáo sư Lục: Ờ

Giáo sư Cao: Cao thủ thế! Bao giờ rảnh phải mời chúng tồi một chầu đấy!

Giáo sư Lục: Tại sao tôi phải mời?

Giáo sư Cao: Tôi và Lưu Niệm mời hai người rồi.

Giáo sư Lục: Hai người là do Mạnh Vãn làm mối mới quen nhau được, hậu tạ là đúng rồi, còn chúng tôi yêu nhau tự do nhé.

Mạnh Vãn:...

Giáo sư Cao: Nếu không có Lưu Niệm nghĩ kế, cậu nghĩ mình đủ trình theo đuổi được người ta á?

Giáo sư Lục: Hoa hồng không xi nhê gì với cô ấy.

Mạnh Vãn không thể tiếp tục đứng làm bình hoa nữa, cô lo lắng nếu hai người này còn đấu khẩu nữa, Lục Triều Thanh sẽ đem hết mấy chuyện tối nay nói ra mất!

Mạnh Vãn trả lời Lục Triều Thanh: Im lặng, anh không được nói chuyện với giáo sư Cao nữa, mau đi ngủ nhanh cho em!

Lục Triêu Thanh: Ừ, em cũng đi ngủ sớm đi, ngủ ngon

Lời kết thúc cụt ngủn chả có tí lãng mạn nào, Mạnh Vãn cười, tắt điện thoại đi ngủ.

Hôm sau là cuối tuần nên Lục Triều Thanh không phải đi dạy.

Đúng sáu giờ sáng, anh như mọi ngày dậy chạy bộ một vòng quanh đại học Z. Chạy xong, anh nhìn về phía nhà ăn gọi cho bạn gái mới, muốn hỏi cô có cần anh mua bữa sáng cho không. Kết quả là chẳng có ai nghe máy

Lục Triều Thanh đoán chắc cô vẫn đang say giấc nồng.

Anh ăn sáng xong vẫn mua cho Mạnh Vãn một phần, đợi tí cô tỉnh rồi ăn.

Mạnh Vãn ngủ thẳng một mạch đến trưa!

Cô vặn mình một cái, một cơn đau buốt chạy thẳng từ sống lưng đến chân. Nhất là hai bắp chân, cô phải dùng hết ba phút cuộc đời mới ngồi dậy nhấc chân xuống đất được, lúc đi không khác gì người khuyết tật.

Giải quyết xong vấn đề sinh lý, Mạnh Vãn lại co quắp trên giường. Cô bật điện thoại lên mới thấy mười cuộc gọi nhỡ của Lục Triều Thanh, hai cuộc của Tiểu Diệp.

Đầu tiên cô gọi điện cho tiểu Diệp báo nghỉ làm, sau đó mới gọi lại cho Lục Triều Thanh.

"Mới tỉnh ngủ à?" anh nghe giọng cô đoán.

Giọng cô mệt mỏi: "Ừ, anh gọi em có việc gì?"

Lục Triêu Thanh im lặng một lát, nói: "Đến giờ ăn trưa rồi, đi với anh không?"

Mạnh Vãn cười khẽ, người máy giờ cũng biết mời bạn gái ăn cơm rồi đó.

"Chân em tàn phế rồi, anh gọi đồ bên ngoài hoặc đi mua đi." Nếu đã là bồ bịch rồi cô sẽ không khách sáo với anh nữa.

Lục Triều Thanh nhíu mày: "Sao lại chân tàn phế rồi?"

Mạnh Vãn giải thích:"Chân em đau lắm không đi được, cái tư thế của Phan Trường Giang trong hands up(*) anh biết không? Giờ trông em đi đường y hệt thế."

(*) Được dịch từ tiếng Anh-Pan Changjiang là một diễn viên tiểu phẩm người Trung Quốc, diễn viên sitcom và gần đây đã trở thành đạo diễn truyền hình. Trong những năm đầu tiên, anh xuất hiện thường xuyên trong Gala mừng năm mới của CCTV. Hands up là một bộ phim của ông.



Lục Triều Thanh không biết nó là gì, dù sao tí đến xem trực tiếp cũng được.

Hai mươi phút sau, Lục Triều Thanh gõ cửa nhà họ Mạnh.

Mạnh Vãn chả buồn mặc đẹp nữa, vừa rồi chỉ mới rửa mặt và thay một bộ đồ mùa thu. Cô đi khập khiễng ra mở cửa, nhìn bạn trai mới sạch sẽ đẹp trai mà ghét.

Lục Triều Thanh nhìn thần sắc mệt mỏi của Mạnh Vãn.

Bạn gái cần được an ủi rồi.

Lục Triều Thanh trực tiếp mang túi đồ ă vào nhà.

Mạnh Vãn đóng cửa, quay lại thấy anh đang nhìn mình chăm chú.

Mạnh Vãn đỏ mặt, giờ cô đang lôi thôi xấu xí quá.

Cô phàn nàn: "Tất cả là tại anh rủ em đi leo núi đấy."

Lục Triều Thanh chả nói gì mà đi thẳng vào phòng ăn.

Mạnh Vãn:...

Cô tiếp tục đi với tốc độ ốc sên, đi chưa được mấy bước, Lục Triều Thanh đùng đùng xuất hiện, anh không nói hai lời bế cô lên, còn là kiểu bế công chúa nữa chứ.

Mặt cô lập tức đỏ bừng như áng mây hồng.

Cô theo xạ nắm lấy cổ áo sơ mi của anh, xấu hổ nói: "Anh làm gì thế?"

"Bế em đến bàn ăn." Lục Triêu Thanh cúi đầu, ngẩn người nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô: "Sao mặt em đỏ thế này?" Vừa rồi còn không sao cơ mà.

Mạnh Vãn lườm anh một cái, người ta ngượng đó anh biết chưa?

"Không sao." Cô chột dạ nhìn lầu đối diện. Giữa ban ngày ban mặt bế công chúa, đúng là không biết xấu hổ mà.

Lục Triêu Thanh đặt cô xuống ghế.

Mạnh Vãn ho khan một cái: "Thật ra không nghiêm trọng lắm đâu, qua hai ngày nữa là khỏi ngay ấy mà. Hồi đại học mỗi lần chạy cự li dài xong em đều bị như vậy." Mạnh Vãn học đại học mỗi kì đều phải chạy cự li dài, đó chính là ác mộng của mấy nữ sinh.

Lục Triêu Thanh nhớ đến vẻ suy nhược của cô lúc leo núi, anh lấy cơm hộp ra đặt trước mặt cô: "Sau này chúng ta có thể chạy bộ buổi sáng cùng nhau."

Mạnh Vãn lập tức từ chối: "Không đi đâu, thà em bị què còn hơn."

Lục Triêu Thanh đang định khuyên nhủ nữa thì thấy ánh mắt hình viên đạn của Mạnh Vãn.

Anh ngậm miệng, ngồi xuống cạnh cô.

Đang ăn Mạnh Vãn đột nhiên hắt hơi một cái, Lục Triều Thanh nhìn cô, nghĩ tí nữa xuống vứt rác sẽ mua thuốc cảm cho cô.

Ăn xong, Lục Triều Thanh dọn bàn, Mạnh Vãn chờ anh đi vứt rác, khó khăn đi ra ghế sô pha để xem ti vi.

"Trong tủ lạnh có hoa quả đấy, anh lấy ăn đi." Thấy anh về, Mạnh Vãn khách sáo nói.

Lục Triều Thanh không vào phòng bếp mà đến sô pha ngồi. Anh nhìn Mạnh Vãn rồi vỗ vào đùi mình: "Nằm xuống, anh bóp chân cho em."

Mắt cô vẫn đang nhìn chằm chằm vào ti vi, cả người cứng đơ ra.

Mấy giây sau, cô quay lại cười xòa: "Không cần đâu, nhiều nhất là ba ngày khỏi luôn ấy mà." Cô thích bạn trai quan tâm đến mình, nhưng mà Lục Triều Thanh quá nhanh quá nguy hiểm rồi, có chút vượt khỏi giới hạn chịu đựng của cô. Bế công chúa còn được, còn bóp chân cứ sao sao ấy.

"Bóp vào sẽ khỏi nhanh hơn." Lục Triều Thanh vẫn cố thuyết phục.

Mạnh Vãn tiếp tục xem tivi, cười chói lọi: "Thật sự không cần mà."

Lục Triêu Thanh nhìn sườn mặt đỏ ửng của cô, hỏi: "Không phải em xấu hổ đấy chứ?"

"Xấu hổ cái gì mà xấu hổ, đây bóp luôn." Mạnh Vãn nào có thể nhận thua trước mặt người máy chứ. Cô để điều khiển ti vi xuống bàn, sau đó ôm gối nằm phịch xuống ghế, hai chân rất tự nhiên gác lên đùi Lục Triều Thanh, chĩa ngón tay sai bảo bạn trai: "Phục vụ cho tốt vào, không thì em hạ điểm của anh đấy."

Lục Triều Thanh tò mò hỏi: "Bây giờ anh được bao nhiêu điểm?"

Mạnh Vãn cười: "Sáu mươi, vừa đạt tiêu chuẩn."

Lục Triều Thanh mím môi nhìn cô nàng đang cắm đầu vào điện thoại. Mạnh Vãn mặc quần bó đen, ống quần cao hơn đầu gối một chút khiến hai bắp chân trắng nõn tinh tế đều lộ ra ngoài. Cô không đeo tất, hai bàn chân trắng nõn nà, ngón chân sơn màu hồng nhạt.

Khoảng cách rất gần nên Lục Triều Thanh có thể quan sát kĩ đôi bàn chân tinh tế của cô, da thịt ở mu bàn chân trắng như ngọc, màu hồng nhạt của móng chân nổi bật lên rất kích thích thị giác.

Để đáp ứng yêu cầu bóp chân của bạn trai nên Mạnh Vãn không dám nhúc nhích. Cô yên lặng để điện thoại sang một bên, liền thấy Lục Triều Thanh đang chăm chú quan sát chân mình, không biết đang suy nghĩ gì nữa.

Mạnh Vãn tự nhiên lóe lên một ý nghĩ, chẳng lẽ cô bị hôi chân?

Dù biết là không thể nhưng cô vẫn không kìm chế được lo lắng mà ngọ nguậy vài cái.

Lục Triều Thanh tưởng cô định ngồi dậy, ma xui quỷ khiến làm anh vội nắm lấy mắt cá chân của cô.

Bàn tay của anh rất ấm như truyền đến người cô một trận tê dại, Mạnh Vãn run bắn người đến nỗi "Bộp" một cái, điện thoại đang cầm trên tay rơi trúng mặt cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.