Người đàn ông khi thất tình sẽ chẳng buồn để ý đến hình tượng nữa. Nhưng Lục Triều Thanh thì không thể chịu được vị đồng nghiệp cả người hôi rình, đầu lại còn bết. Đã vậy giáo sư Cao ngày nào cũng rủ anh đi ăn cơm chung.
"Anh nên đi tắm đi." Về đến văn phòng, Lục Triều Thanh không thể chịu được nữa phải lên tiếng nhắc nhở anh ta.
Giáo sư Cao trưng ra vẻ mặt không sợ chết: "Dù sao cũng chẳng có ai để ý."
Lục Triều Thanh chán ghét: "Nhưng anh là là tấm gương của mọi người."
Cao giáo sư xem thường: "Sinh viên khoa vật lý không chú ý nhiều như vậy đâu."
Người đàn ông này hết thuốc chữa rồi, Lục Triều Thanh sầm mặt vào phòng, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Cao giáo sư vò mái tóc ngắn rối bù, tiếp tục sự nghiệp u buồn.
Chẳng mấy chốc đã tới chín giờ tối, sau khi làm xong thí nghiệm, Lục Triều Thanh khóa cửa ra về. Đi ngang qua văn phòng giáo sư Cao, anh dừng lại, gõ cửa.
"Tôi ở trong." Bên trong truyền tới giọng mệt mỏi của giáo sư Cao.
Lục Triều Thanh mở cửa trông thấy giáo sư Cao ngồi trước bàn làm việc, trên bàn chất đống giấy tờ lộn xộn.
"Chưa xong sao?" anh hỏi.
Giáo sư Cao liếc anh một cái rồi tiếp tục cắm mặt tính toán: "Tối nay tôi ở lại, cậu về trước đi."
Làm công việc nghiên cứu vật lý có khi phải thức trắng đêm là chuyện rất bình thường. Nhưng Lục Triêu Thanh làm việc với giáo sư Cao một tháng rồi, đây là lần đầu tiên anh thấy giáo sư Cao làm việc thâu đêm, việc này bắt đầu từ lúc anh ta bị Mạnh Vãn từ chối gián tiếp.
Anh vẫn nghĩ mãi không ra, cô gái Mạnh Vãn kia đúng là đẹp đấy, nhưng tay chân quá vụng về, ngay cả bản thân mình còn không chăm sóc nổi, luận về IQ lại càng không có tiếng nói chung với mấy người làm nghiên cứu như bọn anh, chẳng lẽ mẫu hình của giáo sư Cao chỉ nông cạn đến vậy thôi sao?
Lục Triều Thanh một mình rời khỏi đại học Z, đi được nửa đường bỗng nhiên vai trái anh bị ai đó vỗ một cái.
Lục Triều Thanh nhíu mày, chưa kịp quay người lại đã thấy Mạnh Vãn lái xe đi vượt qua, cô còn quay lại nhìn anh cười, không biết là đang cười cái gì nữa.
Nhìn cô gái nhỏ đi xe đạp xa dần, Lục Triều Thanh nghĩ tới vị đồng nghiệp đang lôi thôi luộm thuộm trong văn phòng của mình.
Về đến nhà, Lục Triều Thanh chủ động nhắn tin wechat cho Mạnh Vãn: Cô nói muốn giới thiệu bạn gái cho giáo sư Cao đúng không, khi nào có thể?
Anh thà thua cược phải đến tiệm mì rửa bát cho Mạnh Vãn còn hơn là ngày nào cũng phải chịu đựng vị đồng nghiệp không chịu tắm rửa kia.
Vừa rồi tin nhắn được gửi đến lúc Mạnh Vãn đang tắm, lúc cô đọc được đã là nửa tiếng sau.
Nhắc tới chuyện này cô lại phát sầu, đương nhiên là cô muốn nhanh chóng giới thiệu đối tượng cho giáo sư Cao, còn cố ý dò hỏi vài người bạn của mình, kết quả người ta vừa nghe nói đối tượng là giáo sư vật lý liền ồn ào tới tấp nói IQ không đủ cao, không với tới nổi giáo sư. Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết họ đang viện cớ, bởi vì giáo sư vật lý dễ khiến người ta liên tưởng đến một con người tẻ nhạt, vô vị...
Mạnh Vãn ngồi trên sofa nhắn tin trả lời: Sao vậy, giáo sư Lục sốt ruột à?
Ngữ khí trêu trọc khiến Lục Triều Thanh không khỏi nhớ tới nụ cười giảo hoạt của cô với anh lúc trên đường về, đường đường là bà chủ tiệm mì sợi mà lại buộc tóc đuôi ngựa, dáng vẻ hoạt bát ngây thơ cứ như nữ sinh trung học.
Lục Triêù Thanh trả lời: Gần đây tình trạng của anh ta không được tốt lắm.
Gần một tuần nay giáo sư Cao không hề tới tiệm mì nên Mạnh Vãn cũng mơ hồ đoán được phần nào. Nhưng không biết tình trạng tồi tệ đến mức nào mới có thể khiến cho Lục Triều Thanh cao lãnh chú ý đến vậy?
Mạnh Vãn lập tức nghiêm chỉnh lại, hỏi: giáo sư Cao không sao chứ?
Lục Triều Thanh: Một tuần không chịu tắm, tăng ca liên tục suốt đêm.
Mạnh Vãn:...
Thôi được, đây cũng là tương đối nghiêm trọng rồi, Mạnh Vãn gãi đầu gõ chữ: Tôi sẽ nhanh chóng giải quyết.
Nhắn tin với Lục Triều Thanh xong, Mạnh Vãn chậm rãi lướt danh sách bạn tốt, lướt qua lướt lại, cô dừng trước một cái tên, bạn cùng phòng thời đại học, Lưu San.
Mạnh Vãn trực tiếp cho Lưu san, tâm sự với cô ấy vài chuyện gần đây, tò mò hỏi: "Đúng rồi, tớ nhớ cậu có một người chị họ luôn bị gia đình giục cưới, bây giờ cô ấy thế nào rồi?"
Chị họ của Lưu San tốt nghiệp nghiên cứu sinh, bây giờ là giáo viên ở một trường cấp 3 có tiếng ở Giang Thành, Mạnh Vãn cũng có chút ấn tượng với cô ấy, là do lúc trước Lưu san đã từng cười ranh mãnh nói chị họ nhìn bề ngoài đứng đắn chững chạc như thế, thật ra là người rất đam mê sưu tập truyện người lớn, hoàn toàn không phải là cô gái mọt sách chán ngắt trong mắt gia đình.
Lưu san: "Chị ấy á, làm gì có đâu. Chị ấy năm nay hai tám, bị người nhà giục cưới nhiều quá nên dọn ra ở riêng luôn rồi!"
Mạnh Vãn cảm thấy chị họ và giáo sư Cao có thể nên duyên lắm, cô hỏi thử suy nghĩ của Lưu San.
Lưu san mừng rỡ: "Cậu gửi cho mình ảnh chụp của giáo sư Cao đi, mình đi hỏi chị ấy thử!"
Mạnh Vãn nhanh chóng mở vòng bạn bè tìm tên của giáo sư Cao. Qua một hồi xem xét có thể kết luận rằng giáo sư Cao thú vị hơn Lục Triều Thanh nhiều, cứ khoảng một thời gian sẽ đăng ảnh selfie, không hề dùng photoshop, một anh chàng khoa tự nhiên trắng trẻo sạch sẽ, lúc chụp ảnh còn có chút ngại ngùng khiến người ta thật muốn yêu thương.
Một lát sau, chị họ Lưu thích đọc truyện người lớn liền kết bạn với cô.
Chị Lưu: Vãn Vãn à em có thời khóa biểu của giáo sư Cao không? Chị muốn đi dự thính một tiết của anh ấy. Em không cần nói cho anh ấy đâu, chị cảm thấy hợp thì sẽ nhờ em chỉ giáo tiếp.
Mạnh Vãn cũng vui mừng không kém: Chờ chút để em đi hỏi!
Mạnh Vãn lập tức hỏi Lục Triều Thanh, anh nhớ sáng thứ năm tuần này giáo sư Cao có tiết.
Mạnh Vãn chuyển lời cho chị họ, lại dặn Lục Triều Thanh: Tôi không cần biết anh dùng cách gì, hôm đó nhất định phải khiến giáo sư Cao sạch sẽ gọn gàng đứng trên bục giảng cho tôi! Lý do tạm thời giữ bí mật!
Lục Triều Thanh không hề hỏi lý do, nhưng chiều thứ năm anh lại nhận được tin nhắn nhắc nhở của Mạnh Vãn, nên mới vào văn phòng của giáo sư Cao nói thẳng: "Tối nay anh phải tắm rửa sạch sẽ để sáng mai đi làm cho tôi."
Giáo sư Cao ngơ ngác hỏi: "Tại sao?"
Lục Triều Thanh nhíu mày: "Người anh có mùi làm ảnh hưởng tới khẩu vị của tôi."
Bị đồng nghiệp chê thẳng thừng như vậy, nên cuối cùng giáo sư Cao cũng cảm thấy ngại, đẩy gọng kính gật đầu.
Về đến nhà, giáo sư Cao tắm rửa kì cọ, cạo sạch đám râu trên cằm, hôm sau đã thơm ngát đi làm.
Lục Triều Thanh theo lời dặn của Mạnh Vãn chụp lén một tấm hình của giáo sư Cao gửi cho cô kiểm tra.
Mạnh Vãn cảm thấy giáo sư Cao thay âu phục sạch sẽ nhan sắc cũng tăng thêm hai phần. Bởi vậy mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên đi.
Sáng thứ ba giáo sư Cao lên lớp tiết ba và bốn, chị gái Lưu đến nghe một tiết, kết thúc liền gọi cho Mạnh Vãn báo có thể nhờ cô sắp xếp cho hai người gặp mặt được không. Chị Lưu cũng là người có thâm niên lâu năm trong việc xem mắt, chủ động gửi một tấm hình của mình cho Mạnh Vãn để cô gửi cho giáo sư Cao, nếu như anh không ưng cô thì không cần gặp nữa.
Buổi trưa giáo sư Cao đang ăn cơm với Lục Triều Thanh ở căng tin thì nhận được tin nhắn của Mạnh Vãn: Đây là chị họ của bạn tôi, năm nay hai mươi tám tuổi, tốt nghiệp nghiên cứu sinh, đang là giáo viên cấp ba, anh thấy chị ấy thế nào?
Dưới tin nhắn có thêm một hình ảnh, là một cô gái đứng trên bục giảng, mặc một cái áo sơ mi trắng đơn giản phối với váy dài tới đầu gối. Cô giáo có vóc dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt đầy đặn, khi nghiêm túc lại khiến cho người ta thấy đáng yêu, đôi mắt to tròn, làn da cũng trắng ơi là trắng.
Giáo sư Cao không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Một ta anh cầm đũa, một tay cầm điện thoại chăm chú nhìn màn hình. Lục Triều Thanh ngồi đối diện nhờ thân hình cao to nên có thể thấy rõ ảnh của cô gái trong máy.
Giáo sư Cao mặt thoáng đỏ bừng, nhìn kĩ lại cô giáo một lần nữa rồi đưa di động cho Lục Triều Thanh: "Cậu thấy được không?"
Lục Triều Thanh không nhìn màn hình mà nhìn chằm chằm vào anh ta: "Anh đồng ý đi xem mắt rồi?"
Mới hôm qua anh ta còn vì thất tình mà tâm tình bất ổn, bây mới vừa nhìn ảnh của một người khác đã rung động mất rồi?
Đây là loại tình cảm quái gì vậy?
Anh cũng không thể hiểu nổi.
Giáo sư Cao nhìn biểu cảm nghi ngờ trên mặt đồng nghiệp, anh ta vuốt mũi, nhìn điện thoại giải thích: "Cô Mạnh không thích tôi, chẳng lẽ cậu muốn tôi tiếp tục thích cô ấy?"
Anh im lặng.
Giáo sư Cao trả lời tin nhắn của Mạnh Vãn xong liền tò mò hỏi Lục Triều Thanh: "Cậu đã yêu bao giờ chưa? Hoặc có từng đơn phương thích ai không?"
Lục Triêù Thanh: Chưa yêu ai bao giờ, cũng chưa từng thích ai."
Yêu đơn phương quá tốn thời gian và công sức, nếu anh thích một người, chắc chắn anh sẽ chủ động theo đuổi cô ấy.
Giáo sư Cao nghe vậy cũng biết là không thể trông mong Lục Triều Thanh hiểu được nỗi lòng của mình rồi.
Vì đôi bên nam nữ đều hài lòng với đối phương nên Mạnh Vãn liền để cho hai người kết bạn với nhau để nói chuyện tăng thêm tình cảm.
Thứ bảy giáo sư Cao và chị Lưu hẹn nhau đi ăn tối. Sang tới chập tối ngày thứ hai, sau khi kết thúc công việc, Lục Triều Thanh rủ giáo sư Cao đi ăn cơm. Đến nơi lại thấy anh ta đang thu dọn đồ đạc, xấu hổ từ chối: "Ờm, tối nay tôi hẹn cô ấy đi xem phim mất rồi."
Lục Triều Thanh:...
Một tuần sau, giáo sư Cao và chị Lưu chính thức yêu đương, hai người còn tới tiệm mì ăn một bữa. Mạnh Vãn vô cùng nhiệt tình tiếp đón. Một lúc sau cô với tiểu Diệp nấp một chỗ quan sát liền phát hiện giáo sư Cao đối với chị Lưu tuyệt đối ngoan ngoãn, nói gì nghe nấy mà còn tỏ ra thích thú nữa chứ, cứ chốc lát lại nhìn chị bằng đôi mắt ôn nhu dạt dào tình cảm. So sánh hai người cô cảm thấy chị Lưu giống tổng tài bá đạo hơn.
Tiểu Diệp trêu Mạnh Vãn: "Sếp à, chị không thấy chua xót sao? Người hôm qua vừa theo đuổi chị giờ đã thành bạn trai nhà người ta rồi kìa."
Mạnh Vãn cười, trong lòng cảm khái: "Nồi nào úp vung nấy thôi. Anh ấy hợp với người khác chưa chắc đã hợp với chị."
Hơn nữa cô cảm thấy giáo sư Cao và chị Lưu vui vẻ bên nhau là quá đủ rồi.
Chín giờ là lúc tiệm mì đóng cửa, Mạnh Vãn từ chung cư đến siêu thị đi mua sắm chút đồ sinh hoạt. Lúc ra về không ngờ lại gặp Lục Triều Thanh.
Hai mắt giao nhau vài giây, Lục Triều Thanh không do dự đi vào.
Nếu không nhìn thấy anh thì Mạnh Vãn cũng suýt quên mất vụ cá cược kia luôn. Nghĩ vậy cô liền đứng ngoài cổng chờ anh.
Lục Triều Thanh chỉ vào đó một lát rồi ra luôn, trong túi đồ dễ thấy nhất chính là snack khoai tây.
Mạnh Vãn không quan tâm anh ăn vặt đồ gì, chỉ cười hỏi: "Giáo sư Lục còn nhớ vụ cá cược của chúng ta không?"
Anh mấp máy môi.
Mạnh Vãn thăm dò hỏi: "Anh đã biết trước kết quả đúng không?"
Lục Triều Thanh thua cược rồi, anh vừa đi vừa hẹn thời gian: "Tuần này tôi rảnh, tiệm mì của cô mấy giờ mở cửa?"
Mạnh Vãn cười, đi sóng vai với anh: "Mở từ 10 giờ sáng đến chín giờ tối, bao cơm một ngày hai bữa."
Lục Triều Thanh đi càng nhanh hơn.
Mạnh Vãn rất vui, mẹ à mẹ cứ so sánh con với anh ta đi, đến giáo sư vật lý cũng phải đi rửa bát cho con đấy nhé.
Tối hôm sau, Mạnh Vãn sang gõ cửa nhà đối diện.
Lục Triều Thanh mặt không biểu cảm mở cửa cho cô.
Mạnh Vãn đưa đồng phục của tiệm cho anh: "Đây là cỡ lớn nhất của tiệm tôi rồi đó, anh thử xem có vừa không. Nếu chật quá thì mặc áo sơ mi trắng cũng được."
Lục Triều Thanh cúi đầu nhìn đồng phục có in hình nụ cười tươi rói của "lão Mạnh", giống như đang cười nhạo anh vậy.
Anh nhận đồng phục, xoay người đóng sầm cửa lại.
Lời tác giả:
Soái ca phục vụ sẽ chính thức lên sàn, mọi người cùng hoan hô nào!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]