Mạnh Vãn thấy Lục Triều Thanh đặt túi đồ trên vali, lật tới lật lui, cô hỏi: "Anh đang tìm chìa khoá à?"
Anh gật đầu.
Mạnh Vãn ngẫm nghĩ: "Hay là đánh rơi trên xe rồi?"
Lục Triều Thanh dừng động tác tìm kiếm, lục lại kí ức từ lúc xuống xe đến khi ra sân bay, hình như đã đánh rơi trên taxi mất rồi.
Thấy hàng xóm bị mất chìa khóa, Mạnh Vãn không đành lòng để anh với cái va li to tướng nên nhiệt tình đề nghị: "Anh mau gọi cho công ty sửa khóa đi, trước hết cứ vào nhà tôi ngồi đã nhé?"
Thật ra một người con gái độc thân mời một người đàn ông không quá thân quen vào nhà ngồi hơi nguy hiểm. Nhưng vì ba mẹ của Lục Triều Thanh đều là người có học thức, cô cũng tin tưởng nhân phẩm của anh nên không lo lắng mấy.
Lục Triều Thanh đứng ở cửa không nhúc nhích, hỏi: "Cảm ơn cô, có thể cho tôi mượn một cái kim băng không?"
Mạnh Vãn không hiểu anh cần kim băng làm gì: "Để tôi vào tìm thử."
Nói xong, cô xách túi đồ ăn vào nhà, sau đó vào phòng sách tìm một hộp kim băng mang ra.
Anh cảm ơn lần nữa rồi lấy một cây kim băng ra khỏi hộp.
Mạnh Vãn cúi đầu, chăm chú nhìn những ngón tay thon dài của Lục Triều Thanh, còn đẹp hơn cả tay luật sư Ngô nữa, không cần có đồng hồ rolex điểm tô vẫn thật hút hồn.
Lục Triều Thanh nhanh nhẹn duỗi thẳng kim băng, để lại phần đuôi hơi cong uốn lượn, anh ngồi xổm trước cửa nhà mình dùng kim băng cắm vào ổ khóa.
Mạnh Vãn thiếu chút nữa che miệng lại vì kinh ngạc, cảnh này giống trong phim thật đó. Cô không nhịn được sáp lại gần Lục Triều Thanh, nhìn chằm chằm vào ổ khóa hỏi: "Anh thật sự có thể mở khoá à?"
Trên người cô tỏa ra mùi sữa tắm nhàn nhạt thơm tho, thoang thoảng mùi hương hoa quế.
Lục Triều Thanh không quen tiếp xúc gần với người khác giới lắm, anh né sang một bên, ừ một cái cho có. Anh phát hiện người hàng xóm này rất thích hỏi những chuyện vô nghĩa, nếu không biết mở khóa còn ngồi xổm ở đây làm gì?
Mạnh Vãn dồn toàn lực chú ý về phía ổ khóa, hiếu kì hỏi: "Anh học ở đâu chiêu này vậy?"
Lục Triều Thanh mím môi, đúng lúc này cửa mở.
Sắc mặt anh hòa hoãn hơn một chút, vừa đứng lên vừa nói: "Tôi là chuyên gia vật lý."
Mạnh Vãn há miệng to đến nỗi nhét vừa một quả trứng gà.
Ba mẹ của Lục Triều Thanh đều là giáo sư trong lĩnh vực khoa học tự nhiên, bởi vậy việc anh trở thành một nhà vật lý học là chuyện rất đỗi bình thường.
Vậy thì những chuyên gia vật lý đều biết cạy khóa sao?
Cũng may Mạnh Vãn nhận ra Lục Triều Thanh có vẻ không thích nói chuyện với mình lắm, biết điều im lặng.
"Hoan nghênh anh về nước. Tôi vào ăn cơm đã nhé." Mạnh Vãn cười.
Lục Triều Thanh tung cái kim băng trong tay, nhìn cô một cái: "Tôi sẽ trả sau.". truyện tiên hiệp hay
Chỉ là cây kim băng mà thôi, Mạnh Vãn phất tay nói không cần trả, sau đó trở về nhà mình.
Lục Triều Thanh nhìn cửa nhà đối diện đóng chặt, cảm thấy cô nàng Mạnh Vãn này mặc dù trí nhớ kém, nhưng con người cũng coi như nhiệt tình hiếu khách.
Anh xách vali vào nhà.
Bữa sáng của Mạnh Vãn là cháo, cô vừa húp cháo vừa nghĩ sẽ gọi cho mẹ già kể chuyện Lục Triều Thanh đã về. Nhưng ngón tay vừa đặt lên bàn phím thì ký ức hồi cấp hai hiện về, mẹ suốt ngày lấy Lục Triều Thanh làm con nhà người ta để sỉ nhục thành tích của cô. Mạnh Vãn bắt đầu lo lắng cho những ngày tháng sau này của mình, sau một hồi đắn đo quyết định không nên gọi thì hơn.
Chín giờ rưỡi, Mạnh Vãn xuất phát đến tiệm mì.
"Tiệm mì lão Mạnh" nằm đối diện đại học Z, chỉ cách cổng trường một con đường lớn, trước cửa hàng có một cây Hương Chương cả trăm năm tuổi, cành lá um tùm, kết hợp với vẻ ngoài của tiệm mì lại càng tăng thêm vẻ cổ kính. Món mì sợi vừa ngon lại vừa rẻ, chính là một loại mỹ vị của sinh viên, cộng thêm khoảng cách gần trường học, tiệm mì của Mạnh Vãn lúc nào cũng đông khách, chỉ trừ kì nghỉ đông và nghỉ hè sẽ vắng vẻ hơn một chút.
Cách giờ mở cửa vài phút, nhân viên tiệm mì đã chuẩn bị sẵn sàng đâu vào đấy, Mạnh Vãn vừa tới, cô nàng thu ngân tiểu Diệp cười chào đón:" Bà chủ đến rồi!"
Ở bên trong, hai anh đầu bếp chế biến mì sợi Từ Cường, Trần Thủy Sinh, phụ bếp Từ Duyệt đều hô một tiếng bà chủ.
Mạnh Vãn với bốn người này tuổi tác không chênh nhau là bao, lúc họ vừa tới làm đều gọi cô là "chị Mạnh" hoặc "chị Vãn", Mạnh Vãn cảm thấy xưng hô này quá già nên thống nhất đổi thành bà chủ.
"Hôm qua bà chủ lại xem mắt không thành công à?" Tiểu Diệp hóng hớt hỏi, tối qua Mạnh Vãn đã gọi điện cầu cứu cô.
Ba người còn lại cũng đều nhìn chằm chằm Mạnh Vãn.
Cô thở dài: "Người ta khinh tôi mở tiệm mì kém sang, mất mặt."
Tiểu Diệp xì một tiếng, hâm mộ nhìn Mạnh Vãn: "Chúng ta làm ăn tốt biết bao nhiêu, bà chủ lại vừa xinh đẹp vừa biết kiếm tiền, nếu em là đàn ông nhất định sẽ ôm chặt đùi bà chủ không buông."
Từ Cường cơ bụng tám múi nhìn Mạnh Vãn nói đùa: "Anh là đàn ông còn muốn ôm đùi bà chủ, nhưng đáng tiếc anh chỉ là một người làm mì."
Từ Cường, Từ Duyệt là anh em ruột, Từ Cường tốt nghiệp trung học rồi theo nghề làm mì, còn Từ Duyệt vừa học xong cao trung. Cha của hai người họ trước kia cũng từng làm tại tiệm mì sợi nhà Mạnh Vãn, hiện giờ ba Từ ở quê nhà tự mình mở tiệm mì, nghe nói Mạnh Vãn muốn mở cửa tiệm, liền giới thiệu anh em Từ Cường đến đây.
Hai anh em đều rất sáng sủa, Từ Cường cao lớn cường tráng, còn biết nói lời ngon ngọt, hầu như cậu có thể gọi được tên các khách quen nữ tới tiệm, thậm chí người ta thích ăn kiểu gì cũng đều nhớ rõ ràng. Đổi lại, anh làm mì số hai Trần Thủy Sinh có vẻ trầm tính hơn, vóc dáng tướng mạo không thua Từ Cường, nhưng cậu ta lại trầm mặc ít nói, theo như Tiểu Diệp nói, Từ Cường mỹ nam ánh dương, Trần Thủy Sinh là mỹ nam lạng lùng, nói chung hai người ở tiệm mì đều có fan hâm mộ.
Trong lúc Từ Cường nói đùa, Trần Thủy Sinh ngẩng đầu nhìn Mạnh Vãn.
Mạnh Vãn trừng mắt với Từ Cường, vào phòng thay đồ đổi đồng phục, một lúc sau cô và tiểu Diệp đứng cùng nhau ở quầy thu ngân, tiểu Diệp phụ trách lấy tiền, lúc bận rộn Mạnh Vãn sẽ giúp đỡ, trong tiệm thỉnh thoảng có xảy ra mâu thuẫn cũng đều do Mạnh Vãn ra mặt, nhìn chung công việc cũng coi như dễ dàng.
Mười giờ mở quán, khách cũng lục tục kéo tới.
Mười một giờ, nhân viên làm thêm Tiểu Thẩm đến, cô là sinh viên năm hai khoa ngoại ngữ, hoàn cảnh kinh tế gia đình không được tốt lắm nên tới chỗ Mạnh Vãn làm thêm, phụ việc rửa bát lúc giữa trưa đông khách và chập tối.
Trong tiệm mở điều hòa, ngồi ăn mì nóng hầm hập trong gió mát mẻ, các thực khách đều có vẻ mặt thỏa mãn.
Mạnh Vãn đi toilet vài phút, trở lại quầy vừa mới ngồi xuống, tiểu Diệp liền đụng nhẹ vai cô, nhìn một bàn cách quầy không xa nói: "Giáo sư Cao lại tới."
Mạnh Vãn không để ý trò đùa của Tiểu Diệp, cũng không hề nhìn về phía giáo sư Cao.
Tầm nửa tiếng sau, giáo sư Cao trong truyền thiết ra tính tiền, đó là một người đàn ông đeo kính, mặc quần Tây áo sơmi, để tóc ngắn cắt húi cua, nhan sắc tạm ổn, cao nhiều nhất 1m75. Theo thông tin bát quái của Tiểu Diệp, giáo sư Cao mới nhận chức ở khoa vật lý trường đại học Z, năm nay mới ba mươi hai tuổi, còn trẻ đã lên chức giáo sư, có thể thấy đây chính là cấp bậc học bá thiên tài.
"Của anh hết mười lăm đồng, anh muốn quẹt thẻ hay trả tiền mặt?" Tiểu Diệp cười hỏi.
Giáo sư Cao móc ví lôi ra một tờ hai mươi đồng, do dự đưa cho Mạnh Vãn, lúc này mới dám liếc nhìn cô thật nhanh.
Mạnh Vãn nín cười, trả tiền thừa cho anh ta.
Giáo sư Cao nhận tiền thừa, đẩy gọng kính sau đó rời đi.
Tiểu Diệp nhìn qua bóng lưng giáo sư Cao, lắc đầu tiếc nuối: "Dáng dấp vị giáo sư Cao này không tệ, nghề nghiệp cũng có tiền đồ, nhưng là người quá nhạt nhẽo, bây giờ đàn ông theo đuổi phụ nữ không thể nói chuyện vụng về được, huống chi anh ta đến nhìn thêm một cái cũng không dám, nếu không phải em có hỏa nhãn kim tinh, ai có thể nhìn ra anh ta thích bà chủ? Còn nữa em nghe nói đàn ông khoa tự nhiên đều buồn tẻ, nếu tìm bạn trai ngàn vạn lần không nên tìm đàn ông học tự nhiên, giáo sư khoa học tự nhiên thì còn thiên hạ đệ nhất nhạt,"
Mạnh Vãn ai oán nhìn Tiểu Diệp: "Cứ làm như em từng có bạn trai ở ban tự nhiên rồi ấy."
Tiểu Diệp làm mặt quỷ.
Các khách hàng đến ăn đều vui vẻ, Mạnh Vãn nhìn thời gian, cầm thẻ cơm của Tiểu Thẩm tới nhà ăn của đại học Z. Ở đây đồ ăn không tệ, vừa tốt cho sức khỏe lại dinh dưỡng, mọi người trong quán đều quen ăn cơm hộp ở đó.
Thời điểm ăn trưa, nhà ăn tấp nập người đến kẻ đi, mỗi cửa phát đồ đều có người nối nhau xếp thành hàng dài.
Mạnh Vãn chọn một cửa ít người đứng vào
"Khoa vật lý của chúng ta mới có thêm một giáo sư mới, chuyên ngành về lực hút và phương hướng vật lý thiên thể đó."
Hàng bên cạnh có mấy người nói chuyện phiếm, Mạnh Vãn thấy ba nam sinh đứng kế nhau, trong đó cả hai người đều đeo mắt kính thật dày, cực kì chuẩn với với hình tượng các nam sinh khoa tự nhiên trong đầu cô.
Các nam sinh vẫn còn đang trò chuyện: "Nghe nói giáo sư mới hai mươi bảy tuổi, là giáo sư khoa vật lý trẻ nhất từ trước tới nay của đại học Z chúng ta."
"Mới hai bảy? Còn trẻ hơn giáo sư Cao á, ầu men có phải người không vậy!"
"Người ta là thiên tài real, đâu như tôi, nếu không phải bị điều đến khoa vật lý, có chết tôi cũng không học lý."
"Nghe nói mấy thiên tài xấu lắm, tối mai viện chúng ta sẽ mở tiệc hoan nghênh vị kia, đến lúc đó có thể nhìn thấy người thật rồi, tôi cược một bữa cơm là anh ta hói đầu"
Hói đầu?
Mạnh Vãn vô thức nhớ lại thầy giáo vật lý của cô hồi cấp ba, khỏi nói, thật đúng là ông già nhỏ hói đầu, nhưng mới hai mươi bảy tuổi đã hói đầu có lố quá rồi không? Vị giáo sư Cao kia tóc vẫn còn rất dày mà.
Nghe xong một hồi toàn drama thì đến phiên Mạnh Vãn mua cơm, cô gọi sáu phần cơm, xếp vào hai túi lớn, xách đến mức cơ bắp trên hai cánh tay nhỏ căng cả lên. Thời tiết tháng sáu bên ngoài nóng như cái lò, Mạnh Vãn chọn đường râm mát để đi, rất nhanh đã tới cửa chính, đột nhiên cô thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc sơ mi trắng tiến lại gần.
Là Lục Triều Thanh mới vừa gặp lúc sáng.
Anh cũng thấy cô, ánh mắt đảo qua hai túi cơm trên tay cô, hơi ngạc nhiên. Theo như anh biết, Mạnh gia có rất nhiều tiền, vị tiểu thư giàu có này túng quẫn đến mức phải đi ship cơm hộp à?
"Hi!" Mạnh Vãn nở nụ cười không được tự nhiên lắm, tiết trời giữa trưa quá nóng nực, trên mặt cô toàn là mồ hôi, hình tượng này thật là mất mặt.
Lục Triều Thanh gật gật đầu, không hỏi gì thêm.
Lúc hai người chuẩn bị đi lướt qua nhau, Mạnh Vãn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nghiêng đầu hỏi: "Tại sao anh lại tới đại học Z?"
Lục Triều Thanh đành phải dừng lại, trả lời: "Người ta mời thì đến."
Mạnh Vãn trừng to mắt: "Anh chính là vị giáo sư mới hai bảy tuổi nghiên cứu thiên thể vật lý trong truyền thuyết đó sao?"
Lục Triều Thanh không đáp, coi như ngầm thừa nhận.
Mạnh Vãn vô thức nhìn lên đỉnh đầu anh.
Thấy ánh mắt cổ quái của cô, Lục Triều Thanh liếc đồng hồ, hỏi: "Còn việc gì không?"
Mạnh Vãn vội vàng lắc đầu.
Anh đi tiếp.
Mạnh Vãn nhìn bóng lưng người đàn ông thẳng tắp có thể so với nam chính trong phim thần tượng, yên lặng thắp một nén nhang cho mấy nam sinh cá cược ở nhà ăn.
Mái tóc kia của Lục Triều Thanh trong thời gian ngắn mà hói là điều bất khả thi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]