Cuối tuần, Tiền Vũ dắt chiếc xe đạp vừa mới bỏ vào trong ga-ra của mình ra ngoài, xách thùng nước cùng với giẻ lau ra, hì hục rửa xe.
Ông Tiền mặc một bộ âu phục, cả người toát ra vẻ của một bậc tri thức thành công đi qua, hỏi: “Con làm gì thế?”
Theo cách nhìn của Tiền Vũ mà nói, bố của anh chính là một thanh niên trẻ tuổi đeo mắt kính. Còn theo cách nói của đám người xăng pha nhớt thì bố của anh chính là kiểu người mặt sáng như ngọc, dáng người cao to. Đã từng có một khoảng thời gian Tiền Vũ cảm thấy bà Phương năm đó chính là bị khuôn mặt này của ông lừa gạt.
Dù sao người này tuy có vẻ ngoài nhã nhặn, nhưng bên dưới lớp mặt trắng trẻo đó lại chính là lòng dạ đen tối.
Khụ khụ! Được rồi, nói bố ruột của mình như thế thì hình như có hơi không được tốt lắm! Nhưng gương mặt đó thật sự là quá có tính cuốn hút người nhìn!
Ngày ngày ngồi trong phòng làm việc, làn da trắng trẻo mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng, nhìn tổng thể cả người cũng trẻ ra vài tuổi. Thoạt nhìn ông trông như một chàng trai đang học đại học, đứng cùng một chỗ với Tiền Vũ thì có nói là anh em cũng không hề quá đáng.
Vì thế, ở trước mặt người ngoài, Tiền Vũ thường xuyên gọi ông là ‘anh Tiền’.
“Như bố thấy đó, tắm cho ‘xe cưng’ của con!” Tiền Vũ vắt khô giẻ lau.
“Nghỉ hè xong rồi, nghỉ đông còn xa lắm, không cần đưa đón Cẩn Bạch nữa. Sao lúc này con lại nỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-hoc-ba-cua-thieu-nien-than-kinh/202610/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.