Nhiệt độ ban đêm càng lúc càng lạnh, cửa sổ phòng khách vẫn chưa đóng chặt, một cơn gió đêm thổi qua kẽ hở, luôn vào phòng khách Cẩn Bạch hắt xì một cái, tiến lên phía trước kéo áo choàng lên cho bà ngoại: “Bà ngoại ơi, muộn lắm rồi, bên ngoài trời lạnh, để con đỡ bà vào phòng nghỉ nhé.” 
Bà ngoại vẫn rũ mắt xuống, không biết đang nghĩ tới việc gì, mãi một lâu sau mới phản ứng lại: “…ừm…được.” 
Lục Cẩn Bạch dìu bà ngoại về tận phòng rồi đắp chăn cẩn thận cho bà, cậu ấy cẩn thận để chiếc áo choàng chào của bà lên phía bên cạnh chiếc sofa, chúc bà ngủ ngon rồi mới xoay người đi ra ngoài. 
“Con à.” Còn chưa đi được hai bước, bà ngoại bèn gọi anh lại, Lục Cẩn Bạch quay đầu lại, nói: “Dạ, sao thế ạ?” 
Bà ngoại nhìn anh, muốn nói lại thôi: “Không có gì, con nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon nhé.” 
“Vâng ạ.” Lục Cẩn Bạch gật đầu, tắt điện cho bà. 
Nghe thấy tiếng bước chân chầm chậm xa dần, bà ngoại nằm trên giường nhắm mắt lại, thở dài một hơi. 
Lục Cẩn Bạch lại quay về phòng khách đứng một mình một lúc, nhìn vào những vật trang trí đã quen thuộc tới nằm lòng kia, dưới ánh đèn chiếu rọi, những vật kia phản chịu lại những ánh sáng thật lạnh lẽo, mỗi một vật đều hoàn hảo như vậy, nhưng đều là những vật lạnh lẽo không chút ấm áp của tình thương, khiến người ta không cảm nhận được những kí ức về cảm giác đầm ấm. Lục Cẩn Bạch chỉ cảm thấy trái tim như trải qua một hồi rét lạnh, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-hoc-ba-cua-thieu-nien-than-kinh/202605/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.