Chương trước
Chương sau

“Mới vừa khai giảng xong thôi! Vậy mà nhìn xem! Nhìn mấy đứa các cậu xem, xem thử mình là cái dạng gì! Uể oải không có tinh thần! Kết bè kết phái đi muộn! Chẳng có tinh thần nhiệt huyết của cái tuổi này gì cả…”
Dưới cơn gió mát mẻ của mùa thu, dưới cái nắng của bầu trời tháng chín, trước cổng trường trung học phổ thông Hạ Xuyên truyền đến tiếng la của giáo viên chủ nhiệm!
“Cả đám các cậu đọc sách nhiều năm rồi, vậy mà không biết đi học muộn là vi phạm nội quy của trường hả? Muốn tôi mỗi ngày phải nhấn mạnh việc này à? Đặc biệt là cậu, Tiền Vũ.” Trong lúc nói, giáo viên chủ nhiệm đột nhiên thay đổi đề tài, chỉ vào một cậu nam sinh cao nhất trong đám đi học trễ, lớn tiếng nói: “Cậu lên đây cho tôi!”
Gương mặt của cậu nam sinh bị chỉ đích danh cũng chẳng có vẻ gì xấu hổ, trái lại còn thoải mái ngáp một tiếng rồi mới đi qua đám bạn, bước đến trước mặt giáo viên chủ nhiệm.
Cậu nam sinh bước lên này gương mặt rất chi là hiên ngang, nhìn qua rất có tính công kích, cơ mà chỉ nhìn qua thôi…
Không nói đến việc gương mặt cậu khá gầy yếu thì góc cạnh của gương mặt rất rõ ràng, mày kiếm hơi nhếch, đôi mắt phượng xinh đẹp, miệng nhếch lên để lộ hàm răng trắng tinh, cậu đứng thẳng người, hỏi: “Chủ nhiệm tìm em có chuyện gì à?”
Giáo viên chủ nhiệm thấy dáng vẻ lười biếng của cậu thì nổi giận đùng đùng, ngẩng mặt lên chỉ vào lỗ tai của cậu, quát lớn: “Trên tai cậu đeo cái gì thế hả? Mau tháo xuống cho tôi!” Giáo viên chủ nhiệm trông như hận không thể đi lên tự tay tháo thứ đồ trên lỗ tai cậu.
Tiền Vũ sờ vành tai mình, không quan tâm đáp: “Dạ, tháo ngay đây.”
Cậu chuyên nghiệp gỡ khuyên tai ra, tiện tay ném vào thùng rác cách đó không xa.
Chủ nhiệm thấy hành động của Tiền Vũ thì chỉ khẽ thở dài, khoát tay với cậu: “Mấy cậu về hết đi, về đọc lại nội quy, giữa trưa mỗi người xuống đây nộp cho tôi một bảng kiểm điểm!”
Chủ nhiệm vừa nói xong, cả đám học sinh đi học muộn lập tức ùa nhau chạy đi mất.
Tiền Vũ vốn định đi theo mọi người, không ngờ cậu chỉ mới nhấc chân định chuồn thì đồng phục đã bị túm lại, Tiền Vũ bất lực dừng chân, xoay người nhìn chủ nhiệm: “Uầy, em nói nè thầy Hồ, thầy trò mình đàm phán tí được không, thầy đừng có lúc nào cũng dùng chiêu này chứ, em cũng cần mặt mũi mà!”
Tiền Vũ năm nay là học sinh lớp mười một, thầy chủ nhiệm của cậu họ Hồ, tên Điệp!
Người đàn ông đang túm cổ Tiền Vũ là giáo viên thường trực bắt học sinh đi học muộn! Mà Tiền Vũ, vừa hay là gương mặt tiêu biểu của hội những người đi học muộn! “Nghiệt duyên” của hai thầy trò cũng như vậy mà thành.
Tính từ buổi khai giảng trung học phổ thông ngày đó đến nay, chủ nhiệm Hồ lúc nào cũng bắt gặp Tiền Vũ đi học muộn, hơn nữa cậu còn bịa ra đủ loại lí do, thường xuyên được mời đến văn phòng của ông ấy “uống trà”.
Tiền Vũ ngại phiền nên luôn nghĩ cách trốn đi, nhưng kết quả thì lần nào cũng bị chủ nhiệm Hồ nắm cổ đồng phục tha về văn phòng.
Tiền Vũ cao một mét tám, chủ nhiệm Hồ chỉ cao đến vai cậu, vậy là chủ nhiệm Hồ thấy kiểu nào tiện thì kéo kiểu đó. Vì vậy mà mỗi ngày nhóm giáo viên và học sinh đều sẽ thấy Tiền Vũ bị kéo bằng đủ tư thế kỳ lạ vào văn phòng.
Chủ nhiệm Hồ đi trước kéo cậu, quay đầu lại lườm: “Thằng nhóc cậu còn có mặt mũi đòi sĩ diện với tôi hả! Cậu đi muộn mỗi ngày thì còn mặt mũi gì nữa? Nếu cậu không chạy thì tôi bắt cậu làm gì? Cậu nói xem, cậu thi đứng hạng nhất, làm sinh viên ba tốt bộ không được hả? Tại sao cái nào vi phạm nội quy đều có mặt cậu hết vậy! Đi trễ, trốn học, đánh nhau… Cậu có thiếu cái nào không…”
Tiền Vũ nghe ông ấy cằn nhằn luyên thuyên xong thì bĩu môi, cảm thấy não cậu sắp nổ tung rồi.
Cậu cúi đầu nhìn cái tay đang nắm đồng phục của mình thì không giãy nữa, vẻ mặt chẳng còn gì tiếc nuối theo sát người đi trước, mặc kệ ánh mắt bàng quan cười cợt của giáo viên và các học sinh khác.
Tiền Vũ thấy sắp đến văn phòng mà chủ nhiệm Hồ lại lôi cậu đi đường khác, nhìn ký túc xá càng lúc càng xa, Tiền Vũ khó hiểu hỏi: “Không phải thầy lôi em đến văn phòng để la sao? Chúng ta đang đi đâu thế?”

Khuôn viên toàn trường khá lớn, khoảng sáu bảy trăm mẫu, trong đó, chiếm diện tích nhiều nhất là ba toà nhà dạy học ở trung tâm trường, một toà dạy một khối lớp, còn có hành lang trên không nối giữa ba toà.
Bên trái dãy nhà dạy học là ký túc xá, trên đường đi giữa hai toà vào trong tý sẽ là sân vận động, hai bên sân vận động là căn tin và dãy phòng học cũ.
Trường học cũng làm tốt công tác xanh hóa cảnh quan, cây trồng hai bên đường đều là cây đại thụ, có bạch quả, cây nhãn, vân, vân… Đặc biệt là cái cây nằm trên đường nối giữa sân vận động và dãy phòng học, nó là cây bạch quả, tuổi thọ cũng lâu đời, khi mùa thu đến thì lá vàng rơi từ trên cây xuống, có thể xem là một cảnh đẹp…
Chủ nhiệm Hồ vẫn bước tiếp không thèm quan tâm Tiền Vũ, lôi cậu đi qua con đường đến ký túc xá, bước đến phía sau dãy phòng học, đi qua con đường dưới rừng cây nhỏ, kéo cậu đi thẳng đến gần dãy phòng học cũ.
Sau đó đi thêm vài bước nữa, chủ nhiệm Hồ kéo người đến trước một cánh cửa sổ đã vỡ, chỉ vào nó, hỏi Tiền Vũ: “Đây lại là chuyện tốt các cậu gây ra đúng không?”
Mí mắt Tiền Vũ hơi giật lên, nhỏ giọng ậm ờ: “Chắc vậy ạ.”
Chủ nhiệm Hồ nhướng mày, dậm chân, không cho Tiền Vũ có thời gian thở đã quát lớn: “Nói năng đàng hoàng! Phải là phải! Không phải là không phải! Chắc vậy là cái gì hả!”
Chủ nhiệm Hồ ở cái tuổi này bị đám trẻ con chọc đến mức giận đùng đùng, không giận không được mà.
Tiền Vũ nhíu mày, à một tiếng không rõ là gì, cũng chẳng nói nữa.
Chủ nhiệm Hồ liếc Tiền Vũ mấy cái, thấy cậu im lặng thì ho khan, nói tiếp: “Cũng không phải mới lần đầu, tuy tôi không bắt các cậu sửa cửa sổ, nhưng cái nào cần chịu trách nhiệm thì vẫn phải chịu một chút. Vừa hay bên trường vẫn chưa sắp xếp người dọn vệ sinh, vậy thì chúng ta thương lượng thế này, các cậu tạm đảm nhận công việc đó đi nhé. Việc cũng chẳng có gì nhiều, mỗi ngày sau khi tan học thì đi dọn sạch đống lá quanh mấy toà nhà, cậu có thể gọi thêm Tưởng Quân với Hứa Minh Dương đến làm. Nhóc con, cậu đừng gây phiền phức cho tôi nữa!”
Chủ nhiệm nói xong thì vỗ vai cậu rồi bỏ đi, đi được vài bước lại không nhịn được quay đầu lại dặn dò: “Quét cho kĩ, tôi sẽ đến kiểm tra đột xuất đấy! Còn nữa, bảng kiểm điểm hôm nay vẫn nộp ở văn phòng tôi như cũ! Xong rồi đấy, cậu mau về lớp đi.”
Tiền Vũ nhìn bóng chủ nhiệm Hồ xa dần thì thổn thức không thôi: “Học sinh phổ thông mười bảy tuổi, đi học muộn nên bị phạt quét lá và viết kiểm điểm! Liệu có tính người không? Xin mời các bạn đón xem chương trình ‘Boss Tiền có điều muốn nói của Hạ Xuyên TV’ vào thứ năm hàng tuần để biết thêm thông tin chi tiết!”
Giọng nói tuy không lớn, nhưng vừa hay lại bị chủ nhiệm Hồ vẫn chưa đi xa nghe thấy hết.
Chủ nhiệm Hồ dừng bước, quay đầu nhìn một cách dữ tợn… Tại vị trí hai người đứng mới nãy đã chẳng còn ai nữa.
“Thằng nhóc này.” Chủ nhiệm Hồ mắng nhỏ một tiếng rồi chắp tay sau mông, đi tà tà về văn phòng mình.
Lớp 11-1.
Trong phòng học, tiếng đọc sách vang lên đều đều, giáo viên đang ngồi trên bục giảng sửa bài tập.
Tiền Vũ cúi người chui vào bằng cửa sau. Cũng hên là chỗ của cậu ngay cạnh cửa, vừa vào có thể ngồi xuống ngay.
Cặp còn chưa để xuống đã nghe thấy tiếng cười nhạo của Hứa Minh Dương cùng bàn: “Boss Tiền hôm nay lại bị ‘định mệnh’ túm cổ hả?!”
Tiền Vũ khoát tay để cặp xuống, nhỏ giọng nói: “Đừng nhắc nữa, mẹ nó đúng là thảm kịch thế gian mà! Tôi thậm chí còn nghĩ ra cả một quyển sách luôn đấy, tên sách là《Năm đó tôi bị chủ nhiệm túm cổ》!”
Tiền Vũ không quan tâm tiếng cười nhỏ từ bốn phía truyền đến, ánh mắt đảo một vòng lớp rồi học Hứa Minh Dương: “Béo đâu?”
Cậu hỏi xong lại cảm thấy không đúng, trong lớp hình như thiếu một người thì phải? Cậu đưa mắt nhìn qua chỗ ngồi gần cửa sổ sau góc lớp: “Đó không phải là chỗ của Lục… Cẩn Bạch hả? Người đâu rồi?”

Hứa Minh Dương nhìn thoáng qua chỗ Tiền Vũ nói, trả lời câu hỏi đầu tiên của cậu trước: “Đi WC trước khi cậu vào một lúc rồi. Sao thế, tìm cậu ta có việc gì à?”
Sau đó ngón tay cậu ta lại chỉ vào chỗ ngồi cạnh cửa sổ, trả lời câu hỏi thứ hai của cậu: “Lục Cẩn Bạch vừa vào đã bị bà cô gọi đi rồi, đến giờ vẫn chưa về.”
“Chậc.” Tiền Vũ cào cào tóc, xem nhẹ câu trả lời thứ hai của Hứa Minh Dương, xoay trọng tâm câu chuyện về lại Tưởng Quân: “Cậu chắc chắn cậu ta đi WC chứ không đến bám ở cửa sổ lớp 11-6 hả?”
Hứa Minh Dương cười cười không đáp.
Tiền Vũ lấy sách đặt lên bàn, mở ra đọc một lát rồi lại nhìn qua chỗ ngồi của Lục Cẩn Bạch.
Lúc hết giờ học, Tưởng Quân mang vẻ mặt sung sướng quay về phòng học, Tiền Vũ chống cằm, ánh mắt phức tạp nhìn cậu ta: “Béo à, cậu đi kiểm tra tuyến tiền liệt ở bệnh viện về rồi hả?”
Hứa Minh Dương ngồi bên cạnh nghe thấy thì cười đến run cả người.
Tưởng Quân gãi gãi ót, buồn bực nói: “Đừng cười nữa. Tôi đến lớp 11-6 đó, có vấn đề gì à?”
“Dạ dạ dạ. Là tôi não cá vàng, tình cảm của ngài dành cho hoa hậu giảng đường họ Lâm là tình cảm làm dời non lấp biển, trời đất chứng giám! Người bình thường như tôi làm sao mà hiểu được.” Hứa Minh Dương vừa cười vừa vỗ vai Tưởng Quân, Tưởng Quân nghe thấy sự chế nhạo trong giọng cậu ta thì dậm chân, giữ chặt cổ cậu ta từ sau lưng: “Mẹ Hứa à, cậu chẳng tốt chút nào! Cậu học thói xấu của Boss Tiền, đến cả cậu cũng bắt đầu nói xấu tôi.”
Hứa Minh Dương vừa cười vừa gỡ tay cậu ta rồi: “Cậu cũng đừng nói tôi như vậy chứ, tôi đã nói tốt cho cậu bao giờ đâu.”
Tiền Vũ ngồi bên cạnh cũng hùa theo: “Béo à, cậu cẩn thận chút đi, nếu lỡ đè chết mẹ Hứa là sau này không ai bênh cậu nữa đâu đó.”
Tưởng Quân hừ một cái, cậu ta không buông tay Hứa Minh Dương mà còn giơ chân muốn đạp Tiền Vũ.
Mọi người xung quanh thấy họ đùa giỡn thì cũng không nói gì, có khi còn hùa theo giỡn cùng họ. Nếu có ngày nào đó ba người này ngồi yên một chỗ, không nói không rằng thì mới là chuyện lạ.
Ba người giỡn một hồi thì Tiền Vũ giúp kéo Tưởng Quân đang bám trên lưng Hứa Minh Dương xuống.
Nói ra thì, Tưởng Quân cũng không mập, cậu ta cao một mét bảy mươi tám, đứng trước người cao một mét tám mươi sáu như Tiền Vũ thì có hơi lùn, nhưng hàng năm đi chơi bóng cùng Tiền Vũ thì cũng không béo tí nào, chẳng qua mặt cậu ta là mặt búp bê, lại có nét mũm mĩm của con nít nên Tiền Vũ mới chọc ghẹo, thường gọi cậu ta là “Béo à”, “Béo của tôi ơi”.
Nếu so với sự “ngọt ngào” của Tưởng Quân thì Hứa Minh Dương là hình tượng thư sinh điển hình, gương mặt thanh tú, cao cao gầy gầy, cao hơn Tưởng Quân một chút, tóc thường được chải chuốt kỹ càng, trên mặt đeo một cặp kính. Mỗi khi Tưởng Quân nhìn thấy cậu ta đẩy mắt kính đều sẽ cảm thấy cả người cậu ta toả ra hào quang trí thức. Cậu ta là người lý trí nhất trong cả ba, nhưng lúc lải nhải thì thật sự là làm người ta chịu không nổi, vậy nên mới có cái tên là mẹ Hứa.
“Thôi đừng giỡn nữa, nói chuyện chính đi.” Tiền Vũ đợi Tưởng Quân ngồi xuống rồi mới kể hết chuyện chủ nhiệm Hồ tìm cậu lúc sáng cho cả ba người.
“Cửa sổ phòng đàn của dãy phòng học cũ?” Hứa Minh Dương khó hiểu: “Không phải năm trước tụi mình không cẩn thận làm vỡ một lần rồi à? Sau lần đó tụi mình cũng né cái cửa đó ra rời, sao chuyện này lại dính đến chúng ta nữa?”
“Đúng vậy, Boss Tiền à, cậu không giải thích với thầy Hồ hả? Chẳng giống phong cách của cậu chút nào.” Tưởng Quân nghi ngờ nhìn Tiền Vũ.
“Phong cách của tôi gì chứ? Tôi đang tìm cơ hội xem tên ngu thiếu đạo đức nào đổ chuyện này lên đầu tôi đấy!”
“Bình tĩnh, bình tĩnh!” Hứa Minh Dương vỗ vai Tiền Vũ: “Dù sao cậu cũng đồng ý rồi, chúng ta mượn cơ hội này đi kiểm tra thử xem.”
“Đúng vậy, dù sao dạo này cũng rảnh, không có gì làm.” Tưởng Quân thả lỏng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.