Sau trải nghiệm khủng khiếp kia, tôi thật sự sợ hãi khi phải ngủ một mình. Mặc dù là cơ hội để tôi ngủ một mình không nhiều, từ ngày đó về sau Hàn Thư mỗi ngày đều ôm tôi ngủ.
Gần đến thi cuối kỳ, Hàn Thư nói với tôi: “Anh với em lần này so điểm thi học kì. Nếu điểm anh cao hơn anh muốn em một ngày!”
“Em không cần!” Tôi không thèm để ý tới anh.
Hàn Thư giở trò leo lên người tôi làm nũng, một người đàn ông mà cũng nhõng nhẽo như vậy thật sự rất buồn cười. Nhưng rồi cuối cùng Hàn Thư cũng đã lợi dụng rất tốt ‘sự vô tội’ của anh.
“Ai ui! Em lại như vậy rồi?!”
“Không chơi với anh nữa. Em đi nghe điện thoại.”
Chuông điện thoại cứ khoảng hơn 10h là reo. Đúng là trưởng bối hai nhà rất ăn ý nhưng Hàn Thư lại rất không thích. Bởi vì anh luôn cảm thấy sau 10h là thời gian chúng tôi gần gũi nhau nhất.
“Vâng?”
“Tiểu Huyên đó à, là mẹ đây!”
Giọng của mẹ tôi vang vang, cũng nghe thấy tiếng của mẹ Hàn Thư dội đến. Gần đây bọn họ biết cách dùng máy bàn gọi cùng một cuộc thoại, từ đó nghe điện thoại của họ dường như là một chuyện rất mệt nhọc.
Còn về phần tại sao khi tôi vào năm ba bọn họ đều mỗi ngày gọi điện thoại là vì...
Nguyên nhân là do đợt trước cả hai chúng tôi cùng về nhà...
“Trời ạ! Tiểu Huyên! Sao con ốm nhanh như vậy?” Ba tôi đau lòng la lên.
“Phải đó! Sao con không tự chăm sóc bản thân thật tốt vậy? Càng lúc càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-hao-sac-cua-toi/758425/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.