Chương trước
Chương sau
Giang Duy ổn định lại cảm xúc, như thể thân thể cậu rung động trong chớp mắt kia chỉ là ảo giác của Hùng Trì Viễn, Giang Duy nới lỏng người rồi cầm chặt lấy tay gấu, bình tĩnh lại, nói: "Anh chắc chắn đó là dị năng từ bầy sói biến dị hay sao?"
Hùng Trì Viễn lắc đầu, khoảng cách quá xa, hắn không thể nào xác đính chính xác, trước mắt năng lực cảm giác của hắn đều tập trung vào người Giang Duy, phạm vi đứng cách Giang Duy trong một khoảng tương đối gần, có thể phán định được một chút dị năng của dị thú, ví dụ như của sóc con trước đó, nhưng khoảng cách với bầy sói quá xa, hắn không thể đoán chắc, đại khái chỉ có thể biết được số lượng mà thôi.
Giang Duy gật gật đầu, kéo Hùng Trì Viễn ra ngoài, trong lòng thầm tính đến những đồ vật mình đang có, không biết có thứ gì có thể dùng để chống lại công kích của bầy sói không.
Có thể nói dị thú hình dạng chó sói là loại khó đối phó nhất, cũng khó có chiến thuật đối phó nhất, dị thú hình sói có sự khác biệt so với các loại dị thú khác, mặt khác thì phần lớn dị thú khác đều hành động một mình, tùy rằng cũng có số ít lập đàn hoặc thành đôi, nhưng lại không có tính thống nhất có tổ chức bầy đàn như bầy sói.
Hơn nữa, sói đầu đàn như có được khả năng lãnh đạo và tính chỉ huy bầy sói, nếu như gặp phải một con sói đầu đàn có dị năng cường đại, thì nó có thể dẫn dắt cả bầy sói phát huy năng lực đến mức khó mà tưởng tượng nổi.
Kiếp trước khi Giang Duy trải qua một năm sống trong thời kỳ tận thế băng hà, có thể nói công kích của đàn sói đối với người sống sẽ là một kích trí mạng, mỗi lần như thế đều khiến cho nhân loại gặp phải thương vong nặng nề.
Mà sói bão được coi là bầy sói tập trung những cá thể sở hữu dị năng hệ Phong trong chủng tộc loài sói, trong số những đợt thú triều mà Giang Duy đã từng trải qua, số lượng lũ sói bão nhiều nhất cũng lên tới trăm con, hơn nữa tập tính săn mồi của lũ sói bão rất mạnh, tốc độ lại vô cùng nhanh, nên bản lĩnh lớn nhất là bắt được con mồi, có thể thu hoạch được rất nhiều hạch thú của dị thú khác, nên khả năng tiến hóa vô cùng nhanh, là dị thú sở hữu cấp bậc dị năng tương đối cao trong những loài thú biến dị.
Những gì Giang Duy thấy trước khi chết, chính là cảnh tượng ngài Gấu khổng lồ khiêu chiến với gần một trăm con sói đầu đàn, dù ngài Gấu có lợi hại đến mức nào đi nữa, khi đối mặt với một lượng sói bão nhiều như vậy, dù không chết thì chắc chắn cũng sẽ bị thương nghiêm trọng.
Hùng Trì Viễn theo sau lưng Giang Duy, đầu cúi xuống hơi thấp, nhẹ nhàng đụng vào phần phía sau lưng Giang Duy, không lên tiếng mà an ủi Giang Duy.
Giang Duy ngước mắt nhìn Hùng Trì Viễn, gấu trúc to lớn vặn vẹo với thân hình mũm mĩm đi theo sau lưng mình, miệng hiện lên ý cười, Hùng Trì Viễn gật đầu một chút: "Tôi không sao đâu."
Giang Duy âm thầm cắn chặt răng, dù thế nào đi nữa, nhất định cũng không thể để Hùng Trì Viễn và họ đối đầu với bầy sói, tuy rằng dị năng của Hùng Trì Viễn đã tiến hóa, nhưng lúc này trong hoàn cảnh không có trúc mà sử dụng dị năng quá mức, ai biết có xảy ra tình trạng gì khác hay không.
Lúc này khi tận thế băng hà chỉ vừa mới bắt đầu, cứ coi như đó là lũ sói bão, thì hẳn là cấp bậc sẽ không quá cao, tốc độ sẽ không quá nhanh, nếu thật sự là bầy sói nhắm vào họ mà đến, đánh không lại, trước mắt chỉ có thể chạy trốn.
Căn phòng nhỏ đã được Giang Duy phóng đại rất nhiều, nên Hùng Trì Viễn có thể ung dung di chuyển qua lại trong phòng, lúc một người một gấu từ trong phòng đi ra, đều nghe được tiếng động hòa nhã đang chờ ở bên ngoài của Tống Thụy Bình và hồ ly.
"Tiểu Duy Duy, cậu cũng nghe thấy rồi?" Sau khi Tống Thụy Bình nói xong, thấy gấu trúc khổng lồ đi theo sau lưng Giang Duy, chẳng trách vừa rồi đột nhiên anh cảm giác được căn phòng lại trở nên lớn hơn, hóa ra là bởi vì hình thể của lão đại, quả nhiên Tiểu Duy Duy thật tri kỷ.
"Ừm, chắc là tiếng sói tru, chúng ta lên lầu hai nhìn xem." Giang Duy nói xong, liền dẫn đầu đoàn người đi lên lầu hai.
Giang Duy đã yêu cầu công ty vật liệu gỗ dựng lên mô hình phòng ốc kiểu thế này, cơ bản là không khác mấy so với biệt thự, trên lầu hai có một sân thượng, cánh cửa gỗ cũng rất dày nặng sau khi phóng to vì mở rộng kích thước, vài người bước lên sân thượng, từ trên sân thượng có thể nhìn thấy toàn cảnh xung quanh.
Lúc này ánh trăng đang chiếu vào trên nền tuyết trắng xóa, sự khúc xạ ánh sáng cũng không quá mờ nhạt, tầm mắt có thể mơ hồ thấy một vài hình ảnh ở nơi xa, mơ hồ có thể thấy được có rất nhiều sói đang tiến gần về hướng này, dù không thấy rõ là có bao nhiêu con sói, thỉnh thoảng sẽ nghe được vài tiếng sói tru truyền tới.
Tống Thụy Bình đứng sau lưng Giang Duy, lúc thấy tình cảnh này, thì có hơi cúi đầu xuống thấp, không nói gì mà chỉ xoa xoa chú sói trắng nhỏ trong tay.
Ninh Bính Thần gãi gãi đầu, áo lông vũ mặc trên người liền run lên, quay qua nói với Giang Duy: "Giang Duy, các anh ở đây chờ tôi, tôi đi xem xét một vòng."
Giang Duy vươn tay ra ngăn cậu ta lại: "Quá nguy hiểm, không cần thiết đánh nhau với chúng, chúng ta có xe, chưa chắc gì chúng đã đuổi kịp được chúng ta."
Hồ ly vui vẻ nở một nụ cười: "Cứ cho là chạy, cũng phải tìm một chỗ có vòng vây yếu, tốc độ của tôi rất nhanh, hơn nữa tôi cũng sẽ không đến quá gần chúng, sẽ lập tức trở về liền."
Nói xong hồ ly liền nhảy xuống từ trên sân thượng tầng hai, nháy mắt thân hình đã hóa thành một con hồ ly lửa khổng lồ, tốc độ cực nhanh chạy về phía xa.
Tống Thụy Bình huýt sáo một cái, nhìn tới hồ ly có dị năng hệ Phong đang giống như một cây đuốc sáng rực chạy về nơi xa kia: "Hồ ly nhỏ này rất xinh đẹp."
Đột nhiên Hùng Trì Viễn xoay người nhìn Tống Thụy Bình, thân hình cao lớn hơn ba mét của gấu trúc nhìn xuống Tống Thụy Bình, khiến Tống Thụy Bình cảm thấy rất áp lực, anh ôm lấy sói trắng nhỏ lui về sau một bước, cười gượng một tiếng: "Có chuyện gì vậy, lão đại?"
Từ sau khi biến thành hình thú, dường như Hùng Trì Viễn không mở miệng phát ra bất kỳ âm thanh nào, đột nhiên rống lên một tiếng, rõ ràng là đang có ý cảnh cáo, tay gấu lớn rơi xuống trên lan can bằng gỗ ngay bên cạnh Tống Thụy Bình, dù đã kiềm chế lại một chút, nhưng vẫn phát ra một tiếng va chạm lớn, khiến cho toàn bộ những phòng ốc làm bằng gỗ đều lung lay.
Giang Duy nhìn Hùng Trì Viễn một cái, lại nhìn qua Tống Thụy Bình, khóe miệng không nhịn được mà co rút lại: "Bác sĩ Tống, chẳng lẽ là, đúng như những gì mà tôi đã đoán, anh thật sự là đã đoạt sói con của người khác, nên người ta đã tìm tới cửa?"
Tống Thụy Bình ôm lấy Sói Con lui về sau một bước, dựa vào cánh cửa gỗ sau lưng, thấp giọng nói một câu: "Thật sự như vậy thì tốt rồi."
Dường như thấy Giang Duy có hơi khẩn trương, Tống Thụy Bình an ủi nhìn qua Giang Duy: "Không có chuyện gì, cùng lắm thì người kia cũng chỉ hơi nóng giận một chút, thật sự sẽ không tới giết người, dù có là phần tử bạo lực, nhưng mà đã có tôi ở đây, nếu dám động tới các cậu dù chỉ là một ngón tay, chính tay tôi sẽ bẻ gãy răng sói của hắn cho các cậu."
Lời Tống Thụy Bình vừa nói ra, hồng hồ ly đã quay trở về, thân người màu đỏ nhẹ nhàng nhảy lên sân thượng lầu hai, nháy mắt đã biến lại hình người.
"Giang Duy, tổng cộng có hai mươi sáu con sói, cầm đầu chính là một con sói đầu đàn rất lớn có bộ lông màu trắng, đang tới từ phía kia," Hồ ly giơ tay lên chỉ chỉ, rồi nói tiếp: "Những con khác đều là sói xám, cảm giác như đang rời khỏi vị trí sói đầu đàn, hẳn là có thể phá vòng vây."
Tống Thụy Bình tiến tới trước mặt hồ ly nhỏ, đột nhiên nói: "Hầy, hồ ly nhỏ, tên sói đầu đàn màu trắng kia trông có đẹp trai hay không?"
Giang Duy đen mặt: "Bác sĩ Tống.."
Hồ ly Ninh Bính Thần lấy tay che lại quần áo đang mặc trên người, nghe được câu hỏi của Tống Thụy Bình, liền trả lời nói: "Tạm được nha."
Con sói đầu đàn kia có hình thể cao lớn, lớn gấp ba lần con sói bình thường, toàn thân trắng tuyết, hồ ly từ xa cũng không thấy rõ bộ dáng của sói đầu đàn kia, nhưng dù có đứng cách đó rất xa vẫn có thể cảm nhận được uy thế cường đại.
Hơn nữa nhìn những con sói kia lại vô cùng hung ác, dưới ánh trăng, đôi mắt ánh lên màu xanh biếc, hiện rõ ra một vẻ như muốn đi săn mồi, nếu coi họ trở thành những con mồi, lại có nhiều sói như vậy, có lẽ đều sở hữu dị năng của dị thú, đến giờ hồ ly vẫn chưa có chút năng lực chiến đấu nào, thật sự đúng là không dám nói trước có thể đối phó được với một hay hai con không.
Tống Thụy Bình cười một tiếng: "Hứ, không có mắt nhìn."
Giang Duy bước nhanh xuống dưới lầu: "Dù có thế nào, trước cứ tránh chúng cái đã, bác sĩ Tống, vẫn là anh lái xe đi, tốc độ lái xe của anh tương đối nhanh, hồ ly, cậu mau cõng bạn học của mình lên đi."
Ninh Bính Thần lên tiếng, đang định đi, Tống Thụy Bình đột nhiên nói: "À, hồ ly nhỏ, có nhìn ra được trên thân của sói đầu đàn có thương tích hay không?"
Giang Duy chợt dừng bước: "Thương tích?"
Mà Ninh Bính Thần lắc đầu: "Nhìn không ra là trên người của sói đầu đàn có thương tích hay không, nhưng tốc độ của nó rất nhanh, bộ dạng không giống như là đang bị thương."
Tống Thụy Bình hoang mang nhíu mày lại: "Vết thương như thế sẽ không lành nhanh vậy chứ."
Đột nhiên Giang Duy ghé lại gần Tống Thụy Bình, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tống Thụy Bình: "Bác sĩ Tống, làm sao anh biết chắc được là trên người của sói đầu đàn có vết thương?"
Tống Thụy Bình nhún vai: "Cũng không có gì, chính là đã đánh một trận, hắn làm mặt của tôi bị thương, tôi bẻ gãy chân hắn."
Cũng đâu phải là con sói đầu đàn kia anh chưa từng gặp qua, ngay từ ngày đầu tiên khi bắt đầu tận thế, ngày nào anh cũng đều bị con sói đầu đàn này quấy rầy, nếu không phải trước đó anh và con sói đầu đàn này đánh nhau một trận, anh làm chân trước của hắn bị thương, thì có lẽ anh đã không có cơ hội chạy thoát.
Mỗi ngày con sói đầu đàn đều dùng đôi con ngươi màu lục kia nhìn chằm chằm cứ như muốn ăn tươi nuốt sống anh, vô cùng phiền phức, lần này đánh nhau cuối cùng anh cũng chiếm được thế thượng phong một lần, khiến cho con sói đầu đàn kia bị thương.
Sau đó, lúc anh đưa đồng nghiệp đến căn cứ thành Bắc, Tống Thụy Bình liền lấy hết tất cả vật phẩm tùy thân của chính mình đưa hết cho họ, đến một đồ vật anh cũng không lấy mà chỉ lo chạy thẳng về hướng ngược lại với họ, còn tưởng rằng con sói đầu đàn kia sẽ bị dụ đến thành Bắc.
Nhưng mà, Tống Thụy Bình chưa từng lo lắng về việc con sói đầu đàn hung ác kia có tức đến hộc máu rồi trả thù lên người đám đồng nghiệp của anh hay không, ngược lại phẩm chất của con ác lang kia vẫn không có chút vấn đề nào.
Rõ ràng là lúc đi anh đã tranh thủ khử sạch hết một lần mùi vị trên người mình rồi, còn liều lĩnh dẫn theo sói trắng nhỏ đã được chà sát toàn thân một lượt trên nền tuyết trắng, còn tưởng rằng có thể làm cho cái mũi của con sói đầu đàn kia nhầm lẫn, không ngờ là vẫn dẫn ba ba của sói con chạy tới.
"Vậy thì sói đầu đàn kia là người? Có thù oán với anh hay sao?"
Vậy thì chuyện này càng phiền phức hơn, Giang Duy thật sự muốn đỡ trán.
Tống Thụy Bình bĩu môi: "Cũng có thể coi hắn là người, còn là một tên cầm thú."
Ừm, một tên cầm thú rất đẹp trai.
Mẹ nó, lần trước còn ngang ngược đè anh xuống trên đất như thế, đầu bị đập mạnh đến choáng váng, mà tên khốn kiếp kia còn dám ép sát vừa cắn vừa liếm, xém chút nữa không cẩn thận là cắn mất một miếng thịt trên cổ anh rồi, nếu không phải anh có dị năng để có thể phản kháng lại, thì không chừng đã bị tên cầm thú kia làm ra chuyện gì đó rồi.
Nhưng mà, Tống Thụy Bình lại nhớ về chuyện xảy ra lúc trước, cuối cùng là một trận hòa, tên ác lang kia rạch mặt anh bị thương, đột nhiên hành động trở nên cứng đờ, anh đã nhân cơ hội đó làm bị thương cái chân trước của hắn, khiến con ác lang biển trở về hình người rồi đè nó xuống trên mặt đất hôn một cái, môi con ác lang nào đó vẫn rất là cuồng nhiệt hôn khá sâu, hơn nữa con ác lang nào đó còn hiện lên vẻ mặt ngạc nhiên, khiến Tống Thụy Bình cảm thấy vô cùng thoải mái.
Giang Duy thấy vẻ mặt của Tống Thụy Bình, đột nhiên sững sờ một chút, không hiểu sao lại cảm thấy mọi chuyện không giống như những gì cậu tưởng tượng, nếu thật sự là kẻ thù mà nói, không phải là nên tức đến nghiến răng nghiến lợi hay sao.
Nhưng cứ mỗi lần Tống Thụy Bình nhắc đến sói đầu đàn, mặc dù miệng vẫn nói tên cầm thú này kia, nhưng dường như ánh mắt.. Ừm, rất ấm áp, còn hàm chứa một chút ý cười như có như không, đây là ánh mắt Giang Duy thường xuyên thấy trên người Hùng Trì Viễn mỗi khi gấu trúc nào đó nhìn cậu, thường sẽ là kiểu này.
Đột nhiên Giang Duy như nhận ra rằng, không hiểu sao bản thân cậu cảm giác như đã nhìn ra chân tướng.
Dĩ nhiên là mặc kệ chân tướng kia có thế nào, lúc này vẫn phải chạy trước rồi hẵng nói, lõ như không giống như tưởng tượng này của cậu, mà sói đầu đàn uy phong lẫm liệt kia chỉ một mực muốn báo thù cho cái chân của nó, vậy thì tiêu rồi.
Đám người vội vàng ra khỏi phòng, sau khi Giang Duy đã thu hồi lại nhà ở, nhanh chóng lấy ra xe trượt tuyết, để Tống Thụy Bình khởi động xe, chạy theo phương hướng hồ ly đã chỉ mà xông ra ngoài.
Trên đường, Giang Duy vốn định thăm dò Tống Thụy Bình, để Tống Thụy Bình phải nói thật, dù sao tầm nhìn ban đêm vẫn không thể nào so sánh được với ban ngày, Giang Duy chỉ có thể ôm lấy Hùng Trì Viễn thu nhỏ, ngồi trên ghế phụ lái không nói lời nào, lỡ đâu ảnh hưởng đến việc lái xe của Tống Thụy Bình, lại tông phải cái gì đó, hủy mất đi chiếc xe trượt tuyết cuối cùng này, mất nhiều hơn được thì sao.
Tống Thụy Bình lái xe, sau vài lần tăng tốc, đã xông thẳng về phía vòng vây của đám sói xám, địa thế này thật sự như những gì hồ ly nói, thấy không có tên sói trắng đầu đàn kia, nên Tống Thụy Bình liền mạnh mẽ tăng tốc, vọt thẳng tới.
Có lẽ sói xám sẽ không tấn công, hồ ly ngồi ghế sau thở phảo nhẹ nhõm, mà Giang Duy cảm thấy thú vị nên khóe miệng nhoẻn lên cười một cái, quả là giống như tưởng tượng của cậu, những con sói xám này chỉ gào rú đáp lại tiếng tru của con sói trắng đầu đàn kia, sau đó chỉ đuổi theo, tuy rằng bao vây chặn đường, nhưng cũng không tấn công người, con sói đầu đàn kia vẫn rất phong độ.
Tiếp xúc gần với đám sói xám, thời gian chỉ mới thoáng chốc, Giang Duy cúi thấp đầu xuống nhỏ giọng hỏi Hùng Trì Viễn: "Có thể nhìn ra là dị năng gì không?"
Giang Duy lấy tấm bảng gỗ ra để trước mặt, chữ viết của Hùng Trì Viễn xuất hiện: "Hệ Phong."
Khóe miệng Giang Duy co giật, không nói lời nào, chỉ nắm thật chặt lấy cánh tay của Hùng Trì Viễn, mặc dù lũ sói bão này chưa chắc đã là lũ sói bão khi trước, nhưng trong lòng Giang Duy vẫn ngầm thở dài, không hiểu sao vẫn có chút hoài niệm tới ngài Gấu dù không biết là đang ở nơi nào kia.
Nhưng mà, còn có chuyện thê thảm hơn, xe trượt tuyết đã chạy băng băng về trước hơn nửa tiếng vừa qua, đột nhiên tốc độ bị chậm lại, cho đến trực tiếp dừng lại, không cần Tống Thụy Bình nói ra Giang Duy cũng biết đã xảy ra chuyện gì, đã chạy lâu như vậy, máu trong xe trượt tuyết đã bị sử dụng hết, mà đó là tất cả những gì được dự trữ.
Tống Thụy Bình thả tay: "Nên tới cũng phải tới rồi."
Giang Duy dạo xuống một vòng, lắc lắc cái eo cứng đờ của chính mình, nhìn Tống Thụy Bình: "Bác sĩ Tống, quả nhiên là anh đang chờ đợi."
Tống Thụy Bình sững sờ, đột nhiên bật cười: "Tiểu Duy Duy, cậu nói gì vậy chứ?"
Theo đó Giang Duy nở nụ cười, liếc mắt nhìn chú Sói Con trắng nhỏ được Tống Thụy Bình nhét vào bên giữa cánh cửa xe và ghế lái: "Bác sĩ Tống, đến cả con anh cũng đã có rồi, cuối cùng còn muốn trốn tránh cái gì đây?"
Thiếu chút nữa Tống Thụy Bình bị sặc nước miếng của chính mình, nhìn qua Giang Duy, khóe miệng giật lên một cái: "Tiểu Duy Duy.."
Dừng một chút, Tống Thụy Bình nghiêm túc nói: "Nhóc này không phải con tôi."
Hồ ly ngây thơ phía sau đang chuẩn bị chiến đấu, kinh ngạc khi thấy ở ghế lái xe lộ ra một chú sói con lông trắng, chẳng lẽ đây cũng chính là dị năng giả hóa thú, lại còn là một đứa trẻ, không thể nào, trước đó còn thấy nó ăn thịt sống kia mà.
Giang Duy nín cười, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài: "Anh vẫn nên giải thích một chút với kẻ bên ngoài kia đi."
Thảo nào Tống Thụy Bình hỏi hồ ly là sói đầu đàn kia có đẹp trai hay không, đâu chỉ là một con sói đầu đàn đẹp trai ngời ngời, toàn thân còn có một màu lông trắng thuần không lẫn tạp sắc, dường như hình dáng còn to gấp ba lần sói bình thường, dáng người đầy đặn nhìn vào tràn ngập năng lượng, lúc hơi cúi đầu trước cửa sổ chiếc xe nhìn vào người bên trong, ánh mắt màu hổ phách ánh lên lộ ra tinh quang, mang theo chút hung ác và phẫn nộ.
Tống Thụy Bình vội ho một tiếng, cố ý kéo khẩu trang đeo trên mặt xuống, thuận tay tháo mũ trùm đầu, để lộ ra trên mặt mình một vết xước từ vết thương chưa lành lại.
Thấy Giang Duy đang mỉm cười nhìn chằm chằm vào mình, Tống Thụy Bình sờ sờ mặt, vậy mà mặt dày mày dạn hỏi Giang Duy: "Miệng vết thương bị lộ ra ngoài sao?"
Giang Duy gật đầu: "Tốt nhất là lấy bông băng dán lên, làm như vậy, hẳn là khổ nhục kế này sẽ càng thêm hiệu quả."
Tống Thụy Bình xua xua tay: "Để cho hắn thấy tôi có thương tích là đủ rồi, xé băng dán ra, nó khiến tôi khó chịu."
Sau đó, Tống Thụy Bình liền mở cửa bước xuống xe, mới vừa đứng được trên mặt đất, đã bị con sói đầu đàn nào đó bổ nhào vào người, đã có nhiều lần kinh nghiệm nên Tống Thụy Bình bình tĩnh nhấc chân lên đá một phát, xoay người lăn một vòng, nhẹ nhàng tránh thoát khỏi người của con sói đầu đàn nào đó, sửa sang lại quần áo rồi đứng lên: "Ác lang, anh còn dám đè tôi xuống mặt đất lần nữa, tôi sẽ vặn gãy một cái chân của anh."
Con sói nào đó nhìn chằm chằm vào anh, để lộ ra hàm răng sắc bén, miệng phát ra âm thanh dữ tợn.
Giang Duy ngồi trong xe, có hơi hăng hái nhìn một người một sói đang giằng co bên ngoài.
Tống Thụy Bình không bình tĩnh nổi, anh tới đây để xem chuyện yêu đương của lão đại mình, làm sao mà bây giờ lại đổi ngược lại, vì thế, anh ngẩng đầu lên, nói với sói đầu đàn màu trắng kia: "Chúng ta qua bên kia."
Lúc Tống Thụy Bình đi về phía trước, những con sói xung quanh cũng tự động tránh đường, rồi lại tiếp tục bao vây quanh xe trượt tuyết.
Tống Thụy Bình xoay người, anh mắt lạnh lùng nhìn theo sói đầu đàn đi phía sau lưng mình: "Anh bao vây họ làm gì, nếu không muốn bị phản đòn, thì mau kêu chúng nhanh tản ra đi, chúng ta đều đang ở đây, anh còn gì mà không yên tâm nữa chứ?"
Sói đầu đàn màu trắng nhìn anh một lúc, hơi xoay người ra sau gầm nhẹ một tiếng với mấy con sói xám sau lưng, những con sói kia có hơi cúi đầu xuống, sau đó đột nhiên xoay người rồi lập tức biến mất trong bóng đêm.
Tiếp theo trong màn đêm tĩnh lặng, Giang Duy nhìn ra bên ngoài kia chỉ thấy một con sói trắng to lớn đột nhiên biến thân, trở thành một người có vóc dáng cao lớn cường tráng, thân trên không mặc gì, lộ ra thớ cơ bắp căng cứng, trên cánh tay trái quấn đầy mấy tầng băng gạc màu trắng, để lộ ra ít máu bên trên.
Chỉ đơn thuần nhìn bóng lưng đã cảm thấy người này rất có khí thế, Giang Duy muốn nhìn rõ hơn một chút, đột nhiên không gian trước mắt trở nên vặn vẹo, gấu trúc nào đó nhấc tay gấu lên, cản lại tầm mắt của cậu.
Giang Duy bật cười, giơ tay dùng sức nhéo một cái lên tay gấu, quay đầu nói với hồ ly ở phía sau: "Xuống xe đi, có lẽ đêm nay sẽ không xảy ra chuyện gì, chúng ta cứ nghỉ ngơi tại đây đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.