*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Hướng Nhật Quỳ
Lục Hoài Du hơi ngơ ra, hỏi: “Bình thường mọi người đều xưng hô như vậy sao ạ?”
“Cũng không hẳn là thói quen, thuận miệng nên gọi thế thôi?” Đạo diễn Tân nói một cách thờ ơ, sau đó dẫn Lục Hoài Du đến chỗ mà mọi người đang cùng nhau ăn sáng: “Ầy, họ ở đó kìa.”
Lục Hoài Du vừa liếc mắt đã thấy diễn viên nữ đang ngồi trên ghế nghiêm túc gặm bánh rán, anh ngạc nhiên hỏi: “Chị Nguyễn?”
“Không chỉ có chị Nguyễn, còn có em nữa.” Chàng trai có quả đầu như ổ gà vốn đưa lưng về phía anh ngoái đầu lại.
Lục Hoài Du lùi về sau một bước, ánh mắt đảo một vòng trên người Nguyễn Sơ Tình và Hàn Bắc Đình, nói với vẻ khó tin: “…Hai người?”
“Chị là sư tỷ của em.” Nguyễn Sơ tình chỉ vào mình.
Hàn Bắc Đình nói tiếp: “Em là người bạn thuở nhỏ đã cứu anh khỏi nguy hiểm.”
Sau đó hai người như đang tấu hài[1], đồng thanh hỏi: “Ngạc nhiên chưa? Bất ngờ chưa?”
[1] Tấu nói hay còn gọi là tấu hài: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
Hồi lâu sau Lục Hoài Du mới tiếp thu được cái thiết lập này, anh quay đầu nhìn Lâm Nguyên, kết quả Lâm Nguyên lại nhún vai: “Tôi tưởng cậu biết rồi.”
Vì vậy anh nhìn sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-duoc-gio-lon-thoi-toi/1795798/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.