Khóe miệng tôi giật giật “Đại ca, lúc còn sống anh là người như nào zị, sao lại có thể…”
Câu cuối tôi đành phải nuốt lại.
Bởi vì câu tôi muốn nói là sao lại có thể trở thành một tên ngốc bạch ngọt* như này.
* chỉ người đơn thuần, dịu dàng, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ, vẻ ngoài thnah tú trắng trẻo, hay thích cười
Anh ma nam cứ như học sinh tiểu học ấy, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, thành thành thật thật giải thích.
Anh ta nói mình tên Trì Dật, sinh tiền 24 tuổi, trong nhà làm nghề khai thác than.
Tôi nhìn lên nhìn xuống anh ta một lượt: “Cái tay này, cái khí chất này, cái cách ăn mặc này của anh, nhìn sao cũng chẳng giống gia đình khai thác than tí nào?”
Anh ta ngượng ngùng cúi đầu “Ba anh là trùm mỏ than.”
TÔI: “……”
Cảm ơn, bớt làm màu lại.
Nhìn anh ta ra nông nổi này, tôi cũng cảm thấy tiếc cho anh ta.
Vốn dĩ là phú nhị đại không lo không nghĩ, thế mà anh ta lại chết trẻ, thật đáng thương.
“Vậy anh đã gặp phải tai ương gì?” Tôi uyển chuyển hỏi anh ta.
Anh ta ngẩng đầu liếc tôi một cái, hai mắt lấp lánh, sau đó nhẹ giọng nói: “Anh đi du lịch bằng ô tô với bạn, kết quả…”
“Xe bị rơi xuống vách đá, đã thế còn gặp phải một trận lở đất, lại còn bị sét đánh chia xe làm đôi?”
Anh ấy tủi thân nhìn tôi.
Tôi khẽ ho một tiếng “OK, em ngậm miệng, anh tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-dac-biet-cua-toi/2452500/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.