Chương trước
Chương sau

Buổi tối ở nhà, Du Uyên Nhi mang tất cả những gì Ái Ái nói tường thuật lại cho Du Hiên Hạo, cũng nói cho anh biết chuyện về bà Ái Ái bệnh và việc kết hôn trả ơn là do cô bịa ra. Nói cho Du Hiên Hạo sự thật xong Du Uyên Nhi trở về phòng, trong lòng cũng đã chấp nhận hiện thực giữa Ái Ái và anh trai cô có duyên không phận.
Ái Ái vừa tắm xong nhận được điện thoại, cô đến bàn học nghía mắt qua màn hình mới phát hiện là Du Hiên Hạo, cô căng thẳng hít sâu một hơi lấy can đảm bắt máy: “Dạ em nghe đây anh”
“Ái Ái, em đừng như vậy nữa được không? Anh thật sự muốn giúp em chữa bệnh cho bà, sao em lại nói Uyên Nhi nói dối với anh là bịa chuyện? Em vẫn còn giận anh nên mới không cho anh giúp có đúng không?”
Nghe giọng điệu bức xúc của Du Hiên Hạo, Ái Ái khóc không ra nước mắt, bình tĩnh phân trần: “Em thề, em không giận anh, em cũng không cố tình, nhưng bà em thật sự không bị bệnh”
“Anh không tin, cuối tuần anh cùng em đưa bà đến bệnh viện kiểm tra, nếu bà không bệnh thì anh sẽ không làm phiền em nữa, nhưng nếu bà bị bệnh em phải để anh giúp”
Không đồng ý thì không thể yên với Du Hiên Hạo, Ái Ái miễn cưỡng chấp nhận: “Được ạ”
Cúp máy, Ái Ái khổ tâm ngã người tự do xuống giường, vui thì có vui nhưng đây không phải là những gì mà cô cần, nếu không phải Du Hiên Hạo biết Kiều An là người xấu dạ thì có lẽ anh vẫn mãi tương tư cô gái ấy mà chẳng bao giờ để ý nhiều đến cô như hiện tại.
Trong lòng Ái Ái cũng có chút tổn thương nhưng cô không giận Du Hiên Hạo dù từng bị anh từ chối tình cảm và tìm đến cô khi anh bị lừa dối. Dòng nước mắt chảy ra khỏi khóe mắt Ái Ái, cảm giác đơn phương một người rất đau lòng, giờ thì cô đã hiểu được vì sao năm đó Du Uyên Nhi lại sốc đến mất trí chỉ vì không gặp lại được Khang Bất Dịch.
Trước khi Du Hiên Hạo quay về, Ái Ái vẫn luôn nghĩ tính cách mình mạnh mẽ hơn Du Uyên Nhi rất nhiều nên chuyện tình cảm nam nữ không thể tác động đến cô. Ái Ái nhận ra mình đã sai, khi gặp lại Du Hiên Hạo, nhìn thấy anh càng ra dáng một người đàn ông trưởng thành thì cùng lúc cô không thể khống chế được trái tim mình.
Qua nhiều năm như vậy, Ái Ái vẫn thầm thích Du Hiên Hạo, có điều trong mắt anh chỉ tồn tại hình bóng của Kiều An, đến khi cô quyết định buông bỏ, anh lại gieo cho cô những cảm xúc vấn vương.
Thứ bảy không học, Du Uyên Nhi có hẹn cùng anh chị Khang Bất Dịch ăn cơm, Du Hiên Hạo có hẹn cùng Ái Ái đưa bà đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Chuyện Du Hiên Hạo và Ái Ái đưa bà đến bệnh viện Du Uyên Nhi không hề biết bởi cả hai đều không nói với cô.
Tại nhà Khang Bất Dịch, trên bàn ăn Du Uyên Nhi bị Khang Bất Di và Kim Mỹ nhìn đến gượng người. Khang Bất Dịch nhận ra tình hình liền lên tiếng giải vây: “Nhìn cái gì? Ăn cơm”
Kim Mỹ bĩu môi, thẳng thừng mỉa mai: “Có ai nhìn em đâu, quỷ giữ của!”
Thấy Khang Bất Dịch trừng mắt Kim Mỹ, Khang Bất Di bật cười lắc đầu, Du Uyên Nhi nhận ra anh em Khang Bất Dịch giống như nước với lửa, một người nóng tính một người điềm đạm, phong thái cũng rất khác biệt.
“Uyên Nhi, anh nghe nói suốt mấy tháng qua Bất Dịch chỉ toàn ăn cơm nhà em sao? Hay anh...”
“Không cần đâu ạ” Không đợi Khang Bất Di nói xong Du Uyên Nhi đã vội ngắt lời, cô hoàn toàn không có ý định muốn nhận bất kỳ món quà nào để cảm ơn thời gian qua để Khang Bất Dịch ăn cơm nhà cô.
Khang Bất Di nở một nụ cười ẩn ý, chậm rãi dùng giọng điệu châm chọc với Khang Bất Dịch: “Nghe rồi đó, Uyên Nhi đâu có cần em”
Biết bản thân hớ một phen lớn, Du Uyên Nhi kinh ngạc há hốc, vội vàng gỡ lại: “Ý của em... em... em không cần vật chất hay hiện kim đâu ạ”
Vợ chồng Khang Bất Di đồng loạt bày ra vẻ mặt hiểu ý, đối với biểu cảm tự cao của Khang Bất Dịch thì phần nào cũng đoán được trong lòng Du Uyên Nhi, Khang Bất Dịch có chổ đứng như thế nào.
Lúc biết Khang Bất Dịch có bạn gái, cả Khang Bất Di và Kim Mỹ đều rất lo cậu em sống bất cần này hẹn hò đùa vui qua đường, một hai lần sẽ thành thói quen không tốt, nhưng chính miệng Khang Bất Dịch đã nói rằng Du Uyên Nhi là một cô gái tốt, đáng yêu đến mức mỗi ngày đều muốn chọc cho khóc.
Ban đầu cả Khang Bất Di và Kim Mỹ đều nghĩ rằng Khang Bất Dịch gặp được một cô gái tốt sẽ thay đổi được tính tình của anh, đúng là những tháng qua Khang Bất Dịch trở nên điềm đạm rất nhiều, nhưng khi cả hai trực tiếp tiếp xúc với Du Uyên Nhi liền sinh ra cảm giác tội cho con gái nhà người ta.
Kết thúc bữa trưa, Du Uyên Nhi theo Khang Bất Dịch lên phòng anh, bên trong căn phòng rất đơn giản, thậm chí đồ trang trí hay cây cảnh nhỏ cũng không có. Nhìn căn phòng ngăn nắp Du Uyên Nhi lại nhớ đến lời Kim Mỹ nói, Khang Bất Dịch dành cả buổi tối hôm qua để dọn phòng, dù thế nào dường như anh cũng rất biết giữ hình tượng.
Trong lúc Du Uyên Nhi tham quan phòng Khang Bất Dịch, Khang Bất Di và Kim Mỹ ở bên ngoài áp tai lên cửa lắng nghe động tĩnh. Qua một lúc vẫn thấy yên lặng, Khang Bất Di bất an hỏi: “Em chắc sẽ ổn không? Nhỡ như Bất Dịch không khống chế được cảm xúc thì chẳng phải chúng ta gián tiếp làm tổn thương Uyên Nhi sao?”
“Yên tâm, em quan sát kỹ lắm, trong mắt Bất Dịch bây giờ chỉ toàn là Uyên Nhi, thằng nhóc đó chắc chắn không dám giận quá mất khôn đâu” Kim Mỹ tâm đắc trấn an Khang Bất Di.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.