Chương trước
Chương sau

Tan học về nhà, mẹ Du Uyên Nhi đã nấu xong cơm chiều chờ sẵn, mọi thứ diễn ra như một thói quen hàng ngày, nơi đây cũng giống như ngôi nhà thứ hai của Khang Bất Dịch, thậm chí bố mẹ cô còn xem trọng anh hơn cô. Nhớ ngày nào vẫn là nàng công chúa được cưng chiều, kể từ lúc thông báo hẹn hò thì từ con cưng tuột xuống làm con ghẻ.
Đồ ăn mẹ Du Uyên Nhi nấu chỉ toàn mấy món Khang Bất Dịch thích, bởi từ lúc thường xuyên qua nhà cô ăn cơm anh đã tăng lên luôn xấp xỉ mười ký, thời gian đầu anh cao nhưng rất gầy, sau những ngày tháng ăn cơm mẹ cô nấu thì anh đã cao lại dần trở nên to con.
Có thể nói, bố mẹ Du Uyên Nhi đã chấm Khang Bất Dịch làm con rể, ông bà cũng đã nhiều lần gián tiếp nhắc đến chuyện tương lai ví dụ như Khang Bất Dịch dự tính năm bao nhiêu tuổi sẽ kết hôn, sau khi kết hôn bao lâu sẽ sinh con,... Những lúc ấy Khang Bất Dịch chỉ có thể cười bất lực, mặc dù không giỏi trong việc dùng từ ngữ để trấn an người khác nhưng thái độ lại toát lên sự khẳng định về tình cảm với Du Uyên Nhi.
Thời gian trôi qua cũng không ít, sự thay đổi của Khang Bất Dịch cũng vô cùng nhiều, giờ đây tuy nữ sinh vẫn không có can đảm bắt chuyện với anh nhưng những nam sinh đã có thể thoải mái rủ anh chơi thể thao cùng.
Về phần Du Uyên Nhi, kể từ lúc phát hiện Khang Bất Dịch hút thuốc đã trở nên vô cùng nghiêm khắc trong việc quản lý sức khỏe của anh, thi thoảng lúc anh không chú ý liền hỏi úp một câu hay bất ngờ đòi kiểm tra balo, nhưng sau lần bị bắt đó dường như anh cũng chẳng dám để lặp lại lần thứ hai, chưa kể mỗi buổi tối Du Uyên Nhi chuyển từ nhắn tin sang gọi điện để tra hỏi giám sát anh.
Đầu tháng mười hai, không khí lúc cuối năm cũng dần dần náo nhiệt, thậm chí có nơi đã bắt đầu treo đèn LED, dựng cây thông, những vật trang trí liên quan đến Giáng sinh cũng được bày bán. Cùng lúc đó, học sinh đang tập trung ôn thi học kỳ, chỉ đợi khi thi xong mới thực sự có tâm trạng đón Giáng sinh trong vui vẻ.
Buổi sáng vừa thức dậy đã nhận được tin nhắn của Khang Bất Dịch bảo nhà có việc không đi học nên không sang đón, Du Uyên Nhi nhắn anh nhớ ăn sáng sau đó chuẩn bị đến trường.
Kể từ khi nhận được tin nhắn của Khang Bất Dịch, linh cảm của Du Uyên Nhi đã không tốt, cứ luôn có cảm giác anh đang che giấu cô chuyện gì đó, đến khi vào học cô mới biết linh cảm của cô hoàn toàn đúng.
Khang Bất Dịch cùng Lý Vũ Hàn và Thiên Ngọc nghỉ học cùng một ngày.
Kể từ lúc nhập học đến nay đã gần bốn tháng, sau lần ở nhà ăn hôm đầu tiên trở đi Thiên Ngọc cũng không hề chủ động bắt chuyện với Khang Bất Dịch và Lý Vũ Hàn, cả hai cũng chưa bao giờ nhắc đến bất kỳ chuyện gì liên quan đến Thiên Ngọc.
Đáng lẽ sự nghi ngờ trong lòng Du Uyên Nhi và cả Ái Ái lẫn Trư Mỹ Nhân đều nguôi ngoai, đùng một cái không muốn nghi cũng phải ngờ, làm gì có chuyện trùng hợp đến mức nghỉ cùng một ngày không báo trước?
Giờ ra chơi, Ái Ái hối thúc Du Uyên Nhi gọi điện cho Khang Bất Dịch để xác nhận, nếu cứ ôm những suy nghĩ không đâu chỉ khiến cho bản thân Du Uyên Nhi càng khó chịu.
Hạ quyết tâm gọi điện cho Khang Bất Dịch, từng tiếng chuông đổ khiến trái tim Du Uyên Nhi đập mạnh vì căng thẳng, sau bốn hồi chuông đầu dây bên kia mới bắt máy, truyền đến giọng nói khàn khàn như vừa ngủ dậy: “Sao vậy?”
“Bất Dịch, cậu đang làm gì vậy?”
“Ngủ, có chuyện gì sao?”
“Bất Dịch, mình hỏi cậu một chuyện, cậu phải nói thật cho mình biết có được không?”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, giọng nói có chút miễn cưỡng đáp: “Được”
Tay Du Uyên Nhi run lên vì lo lắng, cố hít sâu giữ giọng nói thật bình tĩnh lên tiếng: “Cậu có chuyện đang giấu mình? Liên quan đến Vũ Hàn và Thiên Ngọc?”
Khang Bất Dịch lại im lặng, lần này lâu hơn lúc nãy, cuối cùng vẫn chịu phản hồi nhưng trong lời nói mang theo sự nghiêm trọng: “Cậu có tin tôi không?”
“Mình tin” Du Uyên Nhi chưa suy nghĩ đã đáp, bởi trong tiềm thức cô vẫn luôn tin anh, tin anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với cô, tin anh là một người bạn trai có trách nhiệm.
“Nếu đã tin tôi thì đừng hỏi những câu hỏi vô nghĩa như thế nữa, cũng đừng ở đó tưởng tượng linh tinh”
“Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi”
Cúp máy, Du Uyên Nhi thở dài chán nản, Ái Ái và Trư Mỹ Nhân từ lúc nghe hai chữ “Mình tin” thì cũng đoán được phản ứng của Khang Bất Dịch trong điện thoại, có trách cũng trách Du Uyên Nhi quá tin tưởng Khang Bất Dịch, nếu một ngày nào đó giữa anh và Thiên Ngọc xảy ra chuyện tình ái thì chỉ tội cho Du Uyên Nhi.
Đi học một mình, trở về nhà một mình, vừa bước đến cửa cởi giày thì phát hiện ra một đôi giày thể thao nam màu đen trong tủ giày, Du Uyên Nhi cầm lên xem số size lập tức nhận ra chủ nhân của đôi giày này là ai. Cô vội chạy vào nhà ngó nghiêng khắp nơi từ trong bếp đến sau hè, sau đó lại chạy ù lên cầu thang xông thẳng vào căn phòng sát cạnh phòng cô.
“ANH!!!”
Bên trong, một người đang ông đang thay đồ chưa kịp mặc áo đã bị tiếng đẩy cửa cùng tiếng hét phấn khích của Du Uyên Nhi làm cho giật mình, anh ngớ người giơ tay ôm lấy cô gái nhỏ nhảy lên người ôm chầm lấy anh.
“Thật biến thái quá đi, anh còn chưa thay đồ xong” Giọng điệu người đàn ông mang theo ý trêu chọc.
Ôm đã rồi đứng xuống, cặp trên vai Du Uyên Nhi còn chưa kịp tháo xuống, cô mừng rỡ hỏi: “Anh về khi nào vậy?”
“Vừa mới về, còn định đến trường đón em” Anh vừa nói vừa mặc áo thun vào.
“Hiên Hạo, Uyên Nhi, xuống nhà ăn cơm” Mẹ Du đứng ở cửa phòng đang mở gọi.
Du Uyên Nhi về phòng dẹp cặp, xong xuôi liền chạy xuống nhà, còn chưa kịp ngồi xuống thì giọng nói giận dỗi của Du Hiên Hạo đã vang lên: “Bạn trai đâu, sao canh lúc anh về lại không đến?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.