Edit: Bạch lan Tửu
Thân thể Lâm Kiến Thâm rất nóng, giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt, ở cánh tay và gáy có vảy màu xanh đen hiện lên, bởi vì thống khổ mà nổi cả gân xanh, nhìn qua rất đáng sợ.
Hạ Ngữ Băng hoàn toàn luống cuống, định duỗi tay đỡ Lâm Kiến Thâm dậy nhưng thân thể anh thật sự quá nặng, cuối cùng thì cả hai người đều cùng ngã xuống đất. Theo quán tính, đầu Hạ Ngữ Băng đập vào góc của bệ bếp, đau đến mức khiến cô chảy cả nước mắt.
Cô bất chấp xoa cái gáy đau đớn, chỉ cố hết sức đỡ lấy thân thể nóng bỏng khác thường của Lâm Kiến Thâm, sốt ruột hỏi: "Rốt cuộc thì sao lại thế này? Anh không thoảimái chỗ nào?"
Mồ hôi lạnh nhỏ giọt theo chóp mũi, một tay Lâm Kiến Thâm chống trên mặt đất, mạch máu trên cánh tay nổi hết lên, vảy dày đặc, cánh chim dưới xương bả vai cũng bất an mà động đậy, tựa như sắp không chịu nỗi thống khổ, muốn phá tan sự kìm kẹp của quần áo mà bay ra… Anh thở hổn hển, một cánh tay khác nắm chặt lấy trái tim, hồi lâu mới run rẩy mở miệng nói câu gì.
Giọng anh thật sự là quá mỏng manh, Hạ Ngữ Băng không nghe rõ nên đành đưa lỗ tai lại gần, vừa trấn an đôi cánh rục rịch sau lưng anh vừa hỏi: "Anh nói gì? Đừng vội, từ từ thôi."
Cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt thế này của Lâm Kiến Thâm, trong nhất thời tim đau như bị dao cắt, ngoại trừ vụng về lau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cung-nha-khong-phai-la-nguoi/3351397/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.