Môi Lâm Kiến Thâm vừa mỏng vừa mềm, xúc cảm kỳ lạ, cả người tựa như bị điện giật, khiến cô khẩn trương đến quên cả hô hấp.
Mãi cho đến khi Lâm Kiến Thâm đẩy cô ra.
Vẻ mặt anh đều là kinh ngạc, trong kinh ngạc còn hàm chứa cả hoảng loạn, lồng ngực rắn chắc phập phồng dồn dập, khuôn mặt tuấn lãng trắng trẻo nổi lên một tầng ửng đỏ vừa xấu hổ vừa buồn bực, ánh mắt nhìn Hạ Ngữ Băng tràn ngập không thể tin.
Ánh chiều tà trong mắt anh lẳng lặng nhạt nhòa, ngay cả gió cũng như ngừng thổi, trong rừng an tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng hô hấp dồn dập của hai người.
Hạ Ngữ Băng cũng nhìn anh, khuôn mặt đỏ bừng nóng lên, đôi môi hồng nhuận hơi động đậy, sau một hồi lâu không biết nên nói cái gì mới tốt.
Lâm Kiến Thâm không dám nhìn môi cô, tránh tầm mắt đi, che giấu bằng việc ngồi xổm xuống nhặt hạt dẻ rơi trên đất, vừa vặn không biết vì đâu mà Hạ Ngữ Băng cũng ngồi xổm xuống nhặt hạt dẻ, ngón tay hai người chạm cùng một chỗ, lại giống như bị bỏng mà nhanh chóng rụt lại.
Không khí xấu hổ, hầu kết Lâm Kiến Thâm giật giật, mở miệng nói: "Để tôi."
Vì thế Hạ Ngữ Băng yên lặng thu tay lại, lời vọt đến cổ họng lại nuốt trở về. Cuối cùng cô được ăn cả ngã về không, mở miệng: "Vừa rồi, em không phải cố ý đâu."
"Tôi biết." Lâm Kiến Thâm không ngước mắt lên, nhưng động tác nhặt hạt dẻ nhanh hơn một chút, mu bàn tay khớp xương rõ ràng ánh đầy màu vàng của đất và lá khô, cực kỳ đẹp mắt, khiến người ta muốn cầm lấy ngón tay thon dài của anh, cùng anh mười ngón đan xen, cùng anh đi đoạn đường thật xa.
"Nhưng mà, em cũng không hối hận." Hạ Ngữ Băng nuốt nước miếng, trong đôi mắt xinh đẹp lập lòe ánh sáng kiên định: "Đó là nụ hôn đầu của em..."
Tay Lâm Kiến Thâm khựng lại, nắm chặt một hạt dẻ tròn xoe, sau khi im lặng một hồi lâu mới ngẩng đầu hỏi: "Vậy thì sao? Tôi đã từng hôn hoa cỏ, hòn đá, cây cối trong núi, đã sớm không còn nhớ rõ nụ hôn đầu ném ở đâu rồi."
"Không giống nhau, một người sống sờ sờ, làm sao đánh đồng với cây cỏ, hòn đá được?"
"... Ở trong mắt tôi, em và chúng không có gì khác biệt."
Cũng chỉ là khách qua đường như nhau trong trời đất này thôi, sớm sống tối chết, không có gì đáng lưu luyến.
Sau một hồi lâu, Hạ Ngữ Băng vẫn không nói nên lời. Có lẽ là bị cái hôn ngoài ý muốn vừa nãy làm cho tâm trí mê muội, tình cảm trong đáy lòng cuối cùng cũng không kiềm chế được, khiến cô không quan tâm gì nữa, hỏi: "Lâm Kiến Thâm, anh có nghĩ đến chuyện yêu đương với con người không?"
Lâm Kiến Thâm nhìn cô một cách kinh dị, không ngờ cô sẽ hỏi ra vấn đề ly kinh phản đạo như vậy, rõ ràng cô đã biết bi kịch tình yêu của Lâm Tây và Lâm Tú Anh, người và yêu sao có thể lâu dài?
"Ưm... Em điên rồi sao, Hạ Ngữ Băng?"
"Em không điên, em rất tỉnh táo."
Hai tay đặt bên người của Hạ Ngữ Băng lặng lẽ nắm chặt, chặt đến nỗi lòng bàn tay đều đã phát đau, cô lại không để ý mà cười: "Có lẽ em sẽ hối hận vì hôm nay đã hỏi anh câu này, nhưng nếu không hỏi ra miệng thì em cũng sẽ hối hận cả đời."
Tuy cô cười, nhưng biểu tình lại nghiêm túc và kiên quyết chưa từng có. Lâm Kiến Thâm bỗng nhiên dự cảm được không hay, nhíu mày nói: "Rốt cuộc em muốn nói cái?"
Hạ Ngữ Băng hít sâu một hơi, hỏi: "Anh có nghĩ đến việc thay đổi quan hệ của chúng ta, ví dụ như không làm anh em..."
"Không thể nào." Lâm Kiến Thâm gần như không cần nghĩ ngợi, thấp giọng nói: "Bà để tôi trở thành anh trai của em, bảo vệ em, em vĩnh viễn là em gái tôi."
"..."
Nói thế nào đây, tình lý bên trong câu trả lời, xem như ngoài dự đoán, Hạ Ngữ Băng mặc dù đã làm tốt công tác chuẩn bị bị từ chối, nhưng thấy Lâm Kiến Thâm từ chối dứt khoát như vậy, trong lòng vẫn nghẹn muốn chết, đau vô cùng.
Hạ Ngữ Băng cụp mắt, không nói chuyện, sự khó chịu của Lâm Kiến Thâm không ít hơn cô, rõ ràng muốn ôm cô, nhưng lại chỉ đạm nhiên nói một câu: "Chuyện vừa rồi ... tôi sẽ quên đi, em cũng quên đi."
"Nếu em không thể quên được?" Hạ Ngữ Băng hỏi lại. Cô cũng định tiêu sái bước qua đoạn xấu hổ này, coi như chưa hề xảy ra chuyện gì, nhưng chung quy vẫn không thắng nổi sự không cam lòng và không thể từ bỏ, cô nắm chặt tay, thấp giọng nói: "Anh thật sự không có chút lo lắng nào về việc tương lai em sẽ gả cho người đàn ông khác, trở thành vợ của người ta, vì người ta sinh con dưỡng cái, từ đó không còn về đây nữa sao?"
Lâm Kiến Thâm chợt giương mắt nhìn cô, trong con ngươi màu nhạt nổi lên sóng gió, sâu không thấy đáy.
Hạ Ngữ Băng thuận buồm xuôi gió mà trôi qua hai mươi mốt năm, mãi cho đến giờ phút này mới cảm nhận được sự kiên quyết của mũi dao treo trên đỉnh đầu. Thành hay bại chỉ trong một cái chớp mắt này đây, cô cho rằng ngay cả khi Lâm Kiến Thâm tự tay thả dao xuống, đâm thủng tia hy vọng cuối cùng của cô, cô cũng không nuối tiếc.
Cô nghĩ, bản thân thật là một người ích kỷ, biết rõ người và yêu không thể bên nhau lâu dài, lại còn muốn kéo Lâm Kiến Thâm xuống nước! Thật là xấu xa!
Từ chối em đi, khiến em hết hy vọng đi.
Cô nhìn Lâm Kiến Thâm không chớp mắt, trong lòng không ngừng cầu nguyện kết quả xấu nhất, nhưng lại không nhịn được mà đỏ mắt.
"Về thôi." Nhưng mà, Lâm Kiến Thâm chỉ nói một câu này.
Cây đao kia không bị lấy đi, cũng không rơi xuống, mà vẫn chói lọi treo trên đỉnh đầu, khiến cô đứng ngồi không yên, muốn tức nhưng lại tức không nổi.
Cô cúi đầu, đá đá mấy hòn đá vụn dưới chân.
Hoàng hôn buông xuống, sắc thái trong rừng là một màu u ám, Lâm Kiến Thâm ném một hạt dẻ cuối cùng trong tay vào trong sọt, quay đầu đi xuống sườn núi.
"Anh." Hạ Ngữ Băng đạp lên lá rụng đi về phía trước, gọi anh.
Lâm Kiến Thâm hơi ngừng bước chân, nghiêng đầu nhìn cô... Mãi đến lúc này Hạ Ngữ Băng mới nhìn thấy trong mắt anh có sự phức tạp và giãy giụa chợt lóe rồi tắt.
Cô bỗng nhiên thật hận sự ích kỷ và mù quáng của bản thân, vốn đã không nhìn ra phương hướng của con đường tương lai, lại vẫn vọng tưởng có được Lâm Kiến Thâm như trước, sao cô có thể đáng giận như vậy?
"Mấy lời em vừa nói đó, là đùa giỡn thôi." Cô đi qua, nghĩ nghĩ rồi nói: "Anh đừng coi là thật."
Cô nghe rõ tiếng thở phào nhẹ nhõm của Lâm Kiến Thâm, như là giải quyết được một đề khó, bỏ xuống được một gánh nặng ngàn cân.
Một tiếng thở phào nhẹ nhõm này đã cho cô đáp án. Hạ Ngữ Băng cũng cười, nhưng chỉ bản thân cô mới biết nụ cười này chứa bao nhiêu chua xót, lại chứa bao nhiêu hạnh phúc.
Loại mùi vị này cô không bao giờ muốn nếm qua. Cũng may Lâm Kiến Thâm cũng còn chưa hãm sâu vào trong đó, hiện tại dừng cương trước bờ vực vẫn còn kịp, cô không nỡ khiến anh phải chịu khổ.
Không lâu sau khi về nhà thì trời đổ mưa, lần mưa này kéo dài hai ba ngày liền, tựa như ông trời cũng vì cô thất tình mà tạo chút không khí.
Hạt dẻ nhặt về vẫn còn đặt trong phòng bếp chưa xử lý, Hạ Ngữ Băng hơi mất hứng, chỉ để chúng trên giàn hong khô hơi nước, thế mà chúng lại trở thành đồ chơi của con mèo già.
Đêm đã khuya, phòng khách chỉ có âm thanh truyền ra từ chiếc TV cũ, không có thân ảnh bận rộn ngược xuôi của Hạ Ngữ Băng, trong nhà đúng là an tĩnh hơn không ít, loại an tĩnh này khiến Lâm Kiến Thâm không thoải mái.
Lâm Kiến Thâm xem bản tin Thời sự xong, thất thần cầm lấy điều khiển từ xa đổi kênh, đôi mắt lại không tự chủ nhìn sang phía cô gái đang nghiêng người gửi tin nhắn trên sô pha. Sau khi liên tục đổi mấy kênh, kênh truyền hình nào đó đang chiếu một bộ phim thần tượng đang nổi, trong phim, nam chính đẹp trai đang nổi cáu với nữ chính ngốc nghếch, nhưng cơn giận này nguôi nguôi thì đổi vị...
"Thật là cô gái ngốc!" Nam chính nhả ra một câu như vậy xong bèn ôm chầm lấy nữ chính, cúi đầu hung hăng hôn lên môi cô ta.
Một màn này được đặc tả, màn hình đổi góc độ mà chiếu cận cảnh môi lưỡi nam nữ quấn quýt, phối hợp với bài hát chủ đề dịu dàng, vô cùng lãng mạn.
Lâm Kiến Thâm nhìn chằm chằm hai nhân vật chính đang hôn môi trong màn hình, không biết nghĩ đến điều gì, thế nhưng đã quên đổi kênh.
Tiếng hôn môi "ưm ưm" hơi lớn, rất dễ dàng gợi lên một đoạn hồi ức bí ẩn, Hạ Ngữ Băng đứng ngồi không yên, trước khi để khuôn mặt hoàn toàn nóng lên, cô nâng mắt lên, nói với Lâm Kiến Thâm: "Đổi kênh khác đi!"
Lâm Kiến Thâm cầm điều khiển từ xa lại không có động tĩnh gì, hai mắt nhìn hai nhân vật chính đang ôm hôn trong màn hình, lời lại hướng về Hạ Ngữ Băng: "Em nói xem, vì sao con người muốn hôn môi? Loại hành vi trao đổi nước bọt này có cái gì đáng tôn trọng?"
Hạ Ngữ Băng cảm nhận được trái tim mình đã hoàn toàn chết lặng, nghe thấy vấn đề sắc bén như vậy của anh, cũng chỉ hơi đau đầu một chút, cười nói: "Còn có thể là vì sao, phần lớn là bởi vì thích đối phương, cho nên muốn cùng người ấy làm động tác thân mật như vậy."
Cái hôn thật dài cuối cùng cũng kết thúc, nam chính thở hổn hển, khẩu thị tâm phi mà uy hiếp nữ chính: "Em là của anh! Không được đi tìm người đàn ông khác!"
Nghe thấy câu thoại như thế, cuối cùng ánh mắt của Lâm Kiến Thâm đã dịch chuyển khỏi màn hình TV, nhẹ nhàng dừng trên người Hạ Ngữ Băng.
Anh nhìn cô, mặc dù là cách nửa cái sô pha, Hạ Ngữ Băng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt thâm trầm của anh, nóng bỏng, tìm tòi nghiên cứu, phảng phất như muốn đốt cháy nhân sinh.
Mấy ngày nay, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh càng ngày càng hay dừng lại trên người cô, như là đang nghiên cứu một vật phẩm mới lạ gì đó, khiến Hạ Ngữ Băng thật khó xử.
Cô như rơi vào một cục diện bế tắc, tiến thoái lưỡng nan.
Cô dứt khoát đứng dậy, đi vào phòng bếp lột hạt dẻ.
Bóng đèn trong phòng bếp đã rất cũ rồi, ánh sáng vừa vàng vừa mờ. Vỏ hạt dẻ lại rất cứng nên cần dùng dao nhỏ mở miệng, lột vỏ cứng ra, rồi lại phải cho vào nước ấm ngâm cho mềm. Công việc vừa rườm rà vừa buồn tẻ, vừa hay có thể khiến cho suy nghĩ vừa ngo ngoe rục rịch của cô bình tĩnh lại.
"Hạ Ngữ Băng." Không biết anh đã đứng phía sau cô từ khi nào, nhỏ giọng hỏi: "Em đang tức giận ư?"
"Không có." Hạ Ngữ Băng máy móc lặp lại động tác trên tay, tầm mắt mất tiêu điểm. Trong tay cô còn cầm dao, thất thần như vậy thật sự là quá nguy hiểm, đành phải dừng lại, hít sâu một hơi, hừ một tiếng, hỏi: "Vì sao em phải tức giận?"
Lâm Kiến Thâm trầm mặc trong chốc lát, mới nói: "Bởi vì em thích một yêu quái nhưng hắn lại không thể đáp lại em, cho nên em tức giận. Rõ ràng ngày em mới về còn rất vui vẻ, từ sau khi em hôn tôi, liền không vui."
"..." Dũng khí đã dùng hết ở lần thổ lộ đầu tiên, hiện tại lại sinh ra thật nhiều băn khoăn, Hạ Ngữ Băng máy móc phản bác: "Em không thích ai cả."
"Nói dối."
Hạ Ngữ Băng có thể cảm nhận được tầm mắt thông thấu dừng lại trên lưng cô, nhìn thấu tất cả. Lâm Kiến Thâm nói: "Em vừa nói thích một người sẽ muốn cùng người đó hôn môi, mà ngày đó ở rừng cây, em nói em không hối hận cùng tôi tiếp..."
"Đừng nói nữa." Dao nhỏ trong tay mất lực, đi chệch quỹ đạo, sượt qua vỏ hạt dẻ, cắt trúng ngón trỏ của cô.
Cô hô đau một tiếng, ném dao đi, che ngón trỏ tay trái lại, đau đến mức gập lưng, đau đến chảy nước mắt.
"Sao vậy?" Lâm Kiến Thâm mới vừa bình tĩnh lập tức luống cuống, ngồi xổm xuống, nắm lấy tay trái cô, sốt ruột nói: "Cho tôi xem!"
Hạ Ngữ Băng che ngón trỏ lại, nắm thật chặt, chết cũng không chịu buông, sợ một khi buông lỏng tay sẽ nhìn thấy hình ảnh máu thịt kinh khủng.
Cô hít khí, sau một lúc lâu mới thốt ra một chữ: "Không..."
"Đừng làm loạn, em đang chảy máu!" Giọng điệu Lâm Kiến Thâm trầm đi mấy phần, nhíu mi nói: "Buông tay!"
Đại yêu quái vẫn rất có quyết đoán, dáng vẻ lạnh mặt nói chuyện thật là đáng sợ, Hạ Ngữ Băng sợ hãi, nhắm chặt mắt lại, buông lỏng tay.
Lâm Kiến Thâm không nói gì nhưng cô biết một dao này không cạn, bởi vì cô có thể cảm nhận được trong nháy mắt máu theo khe hở ngón tay mà chảy xuống, rơi trên sàn nhà.
Cũng may, bị thương là tay trái, rất đau nhưng cô còn có sức lực để cảm thấy may mắn, nếu không may bị thương tay phải thì đúng là mất nhiều hơn được, sau này vẽ tranh nhất định sẽ có ảnh hưởng.
Đang miên man suy nghĩ, ngón tay bị thương bị Lâm Kiến Thâm dứt khoát nắm lấy, tiếp theo liền rơi vào một nơi vừa ướt át, mềm mại lại vừa ấm áp.
Hạ Ngữ Băng kinh ngạc mở mắt ra, thân thể lập tức cứng đờ như bị sét đánh! Chỉ thấy Lâm Kiến Thâm rũ hàng mi thật dày xuống, hai tay nắm ngón trỏ của cô, đang dùng lưỡi liếm đi vết máu trên tay cô, đưa miệng vết thương của cô vào trong miệng, đầu lưỡi ướt át có lực di chuyển trên miệng vết thương, người khác làm thì có chút màu sắc tình dục, nhưng anh làm thì lại giống như điều đương nhiên, khiến người ta không thể nảy sinh một chút ý nghĩ hạ lưu nào.
Nhưng Hạ Ngữ Băng vẫn không có tiền đồ mà đỏ mặt, bắt đầu giãy giụa.
"Đừng nhúc nhích, liếm cho em sẽ khiến vết thương khép miệng nhanh hơn." Lâm Kiến Thâm mạnh mẽ giữ cô lại, hàm hồ nói.
Đây là cái loại tình tiết gì trong tiểu thuyết ngôn tình vậy?! Hạ Ngữ Băng lặng lẽ chửi bậy trong lòng, nhưng thân thể lại như bị mê hoặc mà mất đi sức phản kháng.
Nhớ tới ngày Lâm Kiến Thâm vì tai nạn xe mà hiện nguyên hình, hôm đó, anh cũng từng dùng nước bọt của rồng mà chữa thương cho cô, nhưng sau lại vì tìm anh mà đi vào từng bị thương rách da, anh lại không muốn liếm nữa, chỉ nói một câu: "Bẩn muốn chết, quỷ mới liếm."
Bây giờ vì sao lại không chê bẩn đây?
Tâm tư Hạ Ngữ Băng mới vừa kiềm chế được lại lần nữa sôi sục, như dây leo sinh trưởng thật tốt trong lòng cô. Mặt Hạ Ngữ Băng khô nóng, động động tay, khẽ thở dài: "Bẩn."
"Cũng may." Lâm Kiến Thâm nhả tay cô ra, nhìn vết thương đã khép miệng nói.
"Lâm Kiến Thâm." Cuối cùng Hạ Ngữ Băng không nhịn được nữa, nhìn Lâm Kiến Thâm chằm chằm, gọi thẳng cả họ lẫn tên, chất vấn: "Anh cảm thấy giữa anh trai em gái bình thường sẽ làm những việc này ư?"
Lâm Kiến Thâm ngẩn ra.
Hạ Ngữ Băng quơ quơ ngón tay của mình: "Em không thích quan hệ ái muội nhão nhão dính dính, vậy sẽ khiến em thực sự mê muội."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]