🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau



Edit: Yuzu
 
Lâm Kiến Thâm buồn bực nói: "Em không nên tới đây, tôi là yêu quái."
 
Hạ Ngữ Băng lập tức bổ sung: "Anh là anh trai của em, là cháu trai ngoan mà bà ngoại luôn nghĩ tới trước khi lâm chung, sau đó mới là yêu quái. Nhưng như vậy thì sao? Anh trông rất đẹp, tấm lòng cũng không xấu, em thích còn không kịp đây."
 
"..." Lâm Kiến Thâm lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt thông suốt như là nhìn xuyên được vào chỗ sâu nhất trong linh hồn, bình tĩnh nói: "Người như em tôi gặp nhiều rồi, chỉ ra vẻ yêu thích bên ngoài mà thôi, ngoài miệng nói thích yêu quái, khi nhìn thấy thật thì bị dọa gần chết."
 
Anh nhìn như thản nhiên, nhưng gợn sóng ở đáy mắt không thể nào che dấu được, trong giọng nói bình tĩnh là chế giễu và uất ức. Anh lạnh lùng, kiêu ngạo, mạnh miệng nhẹ dạ, nhưng lần đầu tiên toát ra sự yếu đuối và tủi thân, như là một con chó lớn bị vứt bỏ, chán nản ngồi dưới ánh trăng thoang thoảng hương hoa, cố gắng thẳng lưng, mí mắt cụp xuống che đi nỗi cô đơn.
 
Chồn vàng nói anh là Đứng đầu đại hoang, thần của sông ngòi, uy danh hiển hách, có thể khiến vạn yêu thần phục, lại bị loài người làm cho hiện ra nguyên hình, hốt hoảng trốn vào sâu trong núi, giữ mình cô độc trăm ngàn năm.
 
Gió trong sơn cốc rất lạnh, Hạ Ngữ Băng ôm chặt anh hơn, hoàn toàn không để ý da thịt hai người chạm nhau đã chảy mồ hôi, cô nói: "Lâm Kiến Thâm, anh biết tại sao em tên là Hạ Ngữ Băng không?"
 
Cô gọi thẳng tên của anh, đồng thời ném ra đề tài hoàn toàn trái ngược, Lâm Kiến Thâm sững sờ một chút, mới nhớ lại lúc tự giới thiệu mình Hạ Ngữ Băng đã nói: "Hạ trùng bất khả ngữ băng?"
 
Hạ Ngữ Băng gật đầu: "Hạ trùng sáng sinh chiều chết, nhận thức hạn hẹp, làm sao biết mùa đông là gì? Lúc nhỏ, rất nhiều người đều hỏi mẹ tại sao lại đặt cho em cái tên không may mắn như vậy, em nhớ mẹ nói, thứ nhất từ nhỏ em đã yếu ớt nhiều bệnh, thầy bói nói phải lấy cái tên xấu để tiêu tai giải nạn, thứ hai là nhắc nhở em không được có tầm mắt hẹp hòi, ngồi dưới đáy giếng nhìn trời. Bà nói, trên đời này có rất nhiều những thứ không biết đáng để bọn em kính nể, khi còn bé em không hiểu Những thứ không biết là cái gì, bây giờ nhìn anh, đã hơi hiểu được."
 
Lâm Kiến Thâm lẳng lặng nghe, đột nhiên hỏi: "Mẹ của em, đã thấy yêu quái sao?"
 
"Em không biết, có lẽ là đã gặp. Nghe nói người yếu ớt nhiều bệnh ít nhiều gì cũng có thể chất hơi kỳ dị, bà lại sống ở thôn Linh Khê từ nhỏ đến lớn, có lẽ thấy nhiều hơn em." Hạ Ngữ Băng xoa xoa chóp mũi đã đỏ ửng, nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng nói: "Em thừa nhận, giống như cái tên của mình, em là một người nhát gan lại thiếu hiểu biết, đêm hôm đó nỗi sợ và kinh hoàng đã khiến em có hành động không đúng, em lùi lại và sợ hãi làm tổn thương anh, em xin lỗi anh... Xin lỗi, anh trai."
 

Có lẽ Hạ Ngữ Băng rất ít khi nhận lỗi, giọng nói nhỏ đến mức bị đứt đoạn, nhưng ánh mắt rất chân thành. Lặn lội cả một ngày, tóc tai rối bời, trên vầng trán trắng nõn còn có một khối sưng đỏ, cánh tay và bắp chân cũng có mấy chỗ trầy, giày cũng bị hư, bàn chân bị phồng rộp lên.
 
Lâm Kiến Thâm nhìn các vết thương trên người cô, da cô vốn trắng nên nhìn thấy mà giật mình, ngay sau đó, một chút tức giận còn sót lại trong lòng lập tức biến mất, anh nói: "Em buông tay ra trước đã."
 
Hạ Ngữ Băng ôm hông anh, chỉ cảm thấy các bắp cơ của anh đều kéo căng, cứng rắn giống như cục sắt chồng lên nhau, kiên định nói: "Không buông! Trừ phi anh tha thứ cho, theo em về nhà."
 
Lâm Kiến Thâm trừng mắt nhìn cô, anh hít sâu một hơi, nắm lấy cổ tay của cô, mạnh tay đẩy cánh tay cô ra. Hạ Ngữ Băng bị đau, kêu lên một tiếng đau đớn, có chút lo lắng: "Anh, anh đừng đi nha! Hôm nay em leo núi cả ngày, đã không còn sức đuổi theo anh nữa."
 
Lâm Kiến Thâm đẩy cô ra, rầu rĩ ngồi dưới đất, trề môi một cái, vô lực nói: "Em đứng dậy trước đi, mặt đất rất ẩm, dễ bị cảm."
 
Hạ Ngữ Băng không dám cãi lại, ngoan ngoãn đứng dậy, tìm được một đoạn cây khô bên cạnh Lâm Kiến Thâm làm ghế ngồi xuống, nhu thuận giống như một học sinh tiểu học chờ đợi thành tích. Mèo già tự mình cuộn thành một đoàn, núp ở bên người cô ngủ gà ngủ gật, tựa không hề hứng thú với màn kịch trước mắt.
 
Ánh trăng sáng tỏ, đom đóm xanh biếc lấm tấm bay qua trước mắt, chiếu sáng sự thấp thỏm bất an trong ánh mắt Hạ Ngữ Băng. Lâm Kiến Thâm trầm mặc, tìm kiếm trong sân cỏ một lúc, tìm được chiếc giày búp bê bằng da mà cô làm rớt.
 
Giày bị gai và đá làm trầy, có chút đáng tiếc. Lâm Kiến Thâm vung cho những vết bẩn trên giày rớt xuống bớt rồi đưa tới trước mặt Hạ Ngữ Băng, trong bóng đêm sườn mặt anh có vẻ sâu sắc mà hoàn mỹ, anh nói: "Tôi không có không tha thứ em, chỉ là đã thông suốt một chuyện. Tôi là yêu quái, không hợp với thế giới loài người, nếu như yêu quái phạm sai lầm, tôi có thể giết nó không chút do dự, nhưng con người phạm sai lầm, tôi lại không thể làm như vậy, việc này khiến tôi phải đối mặt với nhiều nguy cơ và thử thách hơn, nếu như đi nhầm một bước, hoặc là thân phận bại lộ, rất có thể sẽ khiến cho người bên cạnh gặp nguy hiểm, ví dụ như... Em."
 
"Thế giới loài người không phải ngang ngạnh như vậy, bọn em có nguyên tắc của mình, chỉ cần anh bằng lòng..."
 
"Tôi không muốn."
 
Lâm Kiến Thâm ngắt lời cô: "Tôi không muốn phải sống cẩn thận như vậy, cũng không muốn nhìn hết nhóm người này đến nhóm người khác sinh ra, phát triển, sau đó lại nhanh chóng già nua rồi tiến dần đến cái chết, núi sâu mới mãi mãi là chốn về của tôi, nhiều năm trôi qua như vậy, mấy trăm năm tiếp theo cũng không ngoại lệ."
 
"Nhưng mà, em không muốn anh đi." Cho đến giờ phút này, Hạ Ngữ Băng mới phát giác vốn từ của mình lại nghèo nàn đến vậy. Cô nhìn anh, ngón tay vô thức khẩy vỏ cây, nhẹ nhàng lên tiếng: "Trong lòng em, anh và bà ngoại đều quan trọng như nhau."
 
Thật ra cô rất muốn yêu cầu Lâm Kiến Thâm một câu: Có thể mượn dùng mấy chục năm của anh để ở cùng em được không? Anh trai?
 
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu nói ra những lời này thì quá ích kỷ. Mấy chục năm sau, khi mình chết rồi, Lâm Kiến Thâm tiễn bà ngoại đi, lại tiễn cô đi, thì tâm trạng sẽ như thế nào đây?
 
Hạ Ngữ Băng còn nhớ lúc cô đưa tro cốt của bà ngoại về, Lâm Kiến Thâm quỳ trên sàn nhà xoa di ảnh của bà ngoại, đôi mắt ướt đỏ và ánh mắt đau thương vẫn còn rất mới trong trí nhớ của cô.
 
"Hạ Ngữ Băng, em về đi, coi như chưa từng quen biết tôi." Lâm Kiến Thâm đứng dậy, ánh trăng khoác lên thân thể mạnh mẽ, giống như một vị thần.
 
Anh đưa lưng về phía Hạ Ngữ Băng, không nhìn thấy biểu cảm của cô lúc này, nhưng rõ ràng nghe thấy cô hít sâu một hơi, một lát sau, mới nghe giọng nói tủi thân và đáng thương của cô vang lên: "Vậy, em đi thật nha."
 
Lâm Kiến Thâm Ừ một tiếng nhẹ nhàng.
 
Hạ Ngữ Băng mang giày xong đứng dậy, nhìn bóng lưng cao ngất của anh: "Trời tối như vậy, núi sâu rừng hoang đáng sợ như vậy, em có gặp phải sài lang hoặc yêu quái hay không?"
 
Lâm Kiến Thâm không nói chuyện, nhưng hai tay xuôi bên người đang siết chặt nắm tay.
 
Hạ Ngữ Băng cố ý lui về phía sau mấy bước, dẫm lên bụi cỏ vang lên tiếng sột soạt: "Thôi vậy, bị yêu quái dã thú ăn tươi cũng tốt, té xuống vách núi cũng được, đều là do mình, ai kêu mình không muốn sống nữa, còn muốn lên ngọn núi tìm anh trai gì đây?"
 
"Hạ Ngữ Băng!" Rốt cuộc Lâm Kiến Thâm không nghe nổi nữa, chợt xoay người lại.

 
Hạ Ngữ Băng cũng không đi quá xa, đứng ở phía xa nhìn anh cười, thu sự lo lắng trong mắt anh vào đáy mắt. Cô cười rất giảo hoạt, vừa lòng mà cũng mềm mại.
 
"Rõ ràng lo lắng cho em như vậy, tại sao nhất quyết phải đuổi em đi?" Cô nói: "Anh, anh không thể thành thực một chút sao?"
 
Lâm Kiến Thâm quay đầu đi, cứng nhắc nói: "Đừng làm rộn nữa."
 
Hạ Ngữ Băng kiên định: "Lâm Kiến Thâm, mặc kệ anh là người hay là yêu, em không sợ, cũng không sợ sống cùng anh. Anh không muốn về nhà cũng được, nhưng em hi vọng có thể thường xuyên thấy anh, anh lén về nhà cũng được, em lén vào núi tìm anh cũng tốt, nói chung, em không muốn xem anh là người lạ."
 
Lâm Kiến Thâm im lặng thật lâu, mới lên tiếng: "Em không sợ tôi, là bởi vì em không nhìn thấy hình dáng thật sự của tôi. Khi tôi hiện nguyên hình, đừng nói là em, tất cả mọi người đều sẽ sợ tôi."
 
Hạ Ngữ Băng nghi hoặc, đi hai bước về phía anh: "Hình dáng thật sự của anh không phải em đã thấy rồi sao? Đêm hôm đó, em thấy cánh và sừng của anh."
 
"Đó cũng không phải là hình dáng thật sự của tôi." Lâm Kiến Thâm thản nhiên giương mắt lên, hít sâu một hơi như là đưa ra một quyết định quan trọng nào đó: "Em xoay người sang chỗ khác đi."
 
Hạ Ngữ Băng ngơ ngác.
 
"Xoay người sang chỗ khác." Lâm Kiến Thâm lại lặp lại một lần nữa: "Nếu như em có thể chấp nhận hình dáng thật sự của tôi, tôi sẽ cùng em xuống núi."
 
Lúc anh nói câu nói này, vẻ mặt rất nghiêm túc, Hạ Ngữ Băng như là bị mê hoặc, ngoan ngoãn xoay người, thất thần nhìn gốc đa già che khuất bầu trời ở phía xa.
 
Tiếng bước chân đi xa, hình như Lâm Kiến Thâm núp trong bụi cây rậm rạp... Không bao lâu sau, một cơn gió rất mạnh nổi lên, biển hoa bị thổi nghiêng ngả, cánh hoa và cỏ bị cuốn lên, đom đóm như là những vì sao rơi xuống, lảo đảo trong gió.
 
Hạ Ngữ Băng gần như không mở mắt ra được, cố gắng đứng thẳng trong gió, giơ tay che mắt lại.
 
Một cái bóng lớn kéo tới, che đi ánh trăng, hoàn toàn bao phủ cô trong bóng tối.
 
Là mây đen sao?
 
Đến khi gió dừng lại, Hạ Ngữ Băng nghi ngờ ngẩng mắt lên, nhưng nhưng vẫn không thấy mây đen che trăng, vầng trăng sáng đang treo trên ngọn cây, vạn dặm không mây.
 
Như vậy, cái bóng che trên đầu cô chỉ có thể là...
 
Cô giật mình xoay người, quả nhiên, đứng ở sau lưng cô chính là một cái sừng bạc cánh đen, một con rồng đen to lớn cao hơn mười mét.
 
Hạ Ngữ Băng lui về phía sau một bước, phải ngưỡng cỗ hết mức mới có thể cái đầu uy nghiêm và anh tuấn của anh -- nhắc tới cũng kỳ quái, vậy mà cô lại cảm thấy một đầu long anh tuấn!?
 
Bây giờ, la hét, kêu to, cũng không đủ để thể hiện cảm xúc trong lòng cô, Hạ Ngữ Băng hoàn toàn hóa đá.
 
Khác với con rồng có cái đầu lớn, lỗ mũi to, đôi mắt nhô ra được vẽ trong tranh, đầu Lâm Kiến Thâm mặc dù thú hóa nhưng mặt mũi vẫn thanh tú, cặp sừng rồng màu bạc giống như sừng của hươu đực thông thường, anh khí bức người, anh chậm rãi cúi đầu, đôi mắt thú màu ánh kim như một cặp lồng đèn kề sát vào Hạ Ngữ Băng, nín thở ngưng thần, tựa hồ đang quan sát vẻ mặt của cô, cố gắng tìm một chút sợ hãi từ trong mắt cô.
 
Nhưng mà một trận gió kéo tới, anh không cẩn thận hút vào một cánh hoa, nhất thời xoang mũi ngứa ngứa, mạnh mẽ hắt hơi một cái.
 

Bạn có biết một con rồng hắc xì có uy lực như thế nào không? Hôm nay Hạ Ngữ Băng coi như là được lĩnh giáo.
 
Cô bị một luồng khí cực lớn ném trên mặt đất, cái mông rơi bịch xuống đất, nhất thời đau đến mức tối tăm mặt mũi.
 
Con rồng kia cũng luống cuống, phịch cái cánh lên trước, vươn chân trước như muốn đỡ Hạ Ngữ Băng lên, nhưng mà móng chân trước sắc bén, anh sợ quào trầy Hạ Ngữ Băng, do dự một hồi, mới đổi thành dùng đầu đẩy đẩy Hạ Ngữ Băng, nâng cô dậy.
 
Con vật to lớn ngoan ngoãn ngồi xổm trên đất cẩn thận nhìn cô, nháy đôi mắt thú ánh kim, tựa như đang hỏi cô thế nào.
 
Hạ Ngữ Băng hoàn hồn, nhưng không thể tin nổi. Cô cho rằng thân thể sừng rồng cánh đen đã là nguyên hình của Lâm Kiến Thâm rồi, ai ngờ còn có hình thái biến hóa siêu cấp nữa chứ? Nói như thế nào đây, con rồng đen lớn với đôi cánh đen này... Thực sự quá đẹp trai!
 
Ôi, thế giới thần kỳ! Còn có cái gì mà thiên nhiên không thể sáng tạo?
 
Thấy cô ngây người, chú rồng đen lớn lại cẩn thận dùng đầu cọ cọ cô, nhẹ nhàng, như là một con chó lớn.
 
"Được rồi được rồi, em không sao." Hạ Ngữ Băng dở khóc dở cười, do dự muốn đụng vào con rồng đen, nhưng lại bị lớp vảy rồng khảm tơ vàng vô cùng uy phong trên người nó dọa sợ.
 
Cô hơi sợ rắn.
 
Cuối cùng chỉ sờ sờ cặp sừng cứng cáp ôn nhuận của anh, cô nói: "Em không sợ, anh mau biến trở lại đi."
 
Do dự trong khoảnh khắc trước khi chạm vào vảy rồng không thoát khỏi mắt của Lâm Kiến Thâm, anh hơi tức giận với sự che giấu của cô, chợt xoay người sang chỗ khác, đuôi rồng nặng nề vỗ bên cạnh người Hạ Ngữ Băng, làm đoạn cây khô nát bấy.
 
Hạ Ngữ Băng như một con chuột nhỏ phí hết lớn sức mới vòng qua thân thể thon dài cao lớn của anh, chạy đến trước đầu rồng của anh, nhỏ giọng hỏi: "Sao anh lại giận rồi?"
 
"Ngoài miệng nói không sợ, không phải là không dám sờ tôi sao?" Mũi rồng đen lớn phun ra một cổ khí, buồn buồn nói.
 
Nói là nói, thật ra cũng không quá chuẩn xác. Rồng không có miệng như con người, chắc là sẽ không há mồm nói chuyện, giọng nói kia giống như là từ trong đầu Hạ Ngữ Băng truyền đến.
 
"Được được được, em sờ anh." Hạ Ngữ Băng run rẩy vươn tay, tự ép mình không liên hệ cơ thể thật của Lâm Kiến Thâm với rắn, sau khi sờ xong thì cả người cảm thấy không thoải mái, cô khẩn cầu: "Bây giờ có thể biến lại, về nhà cùng em được chưa?"
 
"Không được." Rồng đen đặt đầu trên mặt đất,  lông trên đôi cánh lớn rung rung trong gió, mất tự nhiên nói: "Em quay lưng lại trước đi, tôi không mặc quần áo."
 
Hạ Ngữ Băng mờ mịt: "A, em biết, không phải lúc nãy anh cũng ở trần hay sao?"
 
"..." Rồng nghẹn một lát: "Vì biến hình, quần cũng cởi."



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.