Cả bọn mở cửa phòng bệnh Linh nằm một cách nhẹ nhàng và đi vào cũng rất nhẹ nhàng.
Tuấn Khải ngồi xuống bên cạnh giường Linh. Nhìn cô nằm bất động trên giường, đôi mắt nhắm tịt mà bỗng nhiên trái tim anh nhói đau. Anh từ từ cầm bàn tay cô lên và đan lồng tay cô và tay anh vào nhau.
Nhìn anh buồn rầu vậy nên cả bọn ngồi xung quanh im phăng phắc, định hỏi lại xem ông bác sĩ nói gì nhưng chẳng ai nói với ai cũng tự biết là không nên hỏi lúc này. Tuấn Khải anh biết rằng cả bọn đang rất tò mò nên đã bỏ tay Linh ra, quay lại và bắt đầu kể lại cặn kẽ từng lời ông bác sĩ nói.
Nghe xong cả bọn ai nấy mặt đều rất buồn rầu thay cho Linh. Đình Đình và Tử Vy thì suýt khóc lên.
"Quên mất. Chúng ta phải gọi cho chú, dì của Linh nữa chứ." Tử Vy giật mình nhớ ra phá tan bầu không khí tĩnh mịch.
"Ừ nhỉ! Để tớ gọi em đi gọi." Đình Đình nói rồi đứng dậy mở cửa phòng bệnh đi ra ngoài.
Đình Đình vừa đi khỏi thì bố mẹ Tuấn Khải chạy xồng xộc vào.
"Linh nó sao rồi??" Bà Hồng lo lắng vừa chạy vào đã hỏi, bà còn suýt ngã nữa may nhờ Khải đỡ. Khi nghe tin Linh bị vậy bà đã gọi ngay ông Kiệt dậy rồi hai vợ chồng tất tưởi đến đây ngay.
"Mẹ bình tĩnh đã. Cô ấy giờ đã ổn rồi!.." Khải đỡ lấy bà Hồng.
"Ôi! Tội nghiệp con bé!..." Bà Hồng ngồi xuống cạnh Linh, đưa tay vuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cua-toi-la-vuong-tuan-khai/2477576/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.