Cô choàng tỉnh, mở mắt ra thấy Tuấn Khải đang rướn người qua người cô, cô đẩy anh rất mạnh ra.
" Anh lại định giở trò gì nữa đây hả đồ biến thái?" Linh trừng mắt hỏi Tuấn Khải.
"Cô đừng có nghĩ linh tinh. Máy bay sắp hạ cánh tôi chỉ thắt dây an toàn giúp cô thôi. Đúng là làm ơn mắc oán mà!! " Không cần nói chắc cũng biết Khải uất ức như thế nào.
" Anh có lẽ chưa bao giờ nói dối nhỉ? Sao không gọi tôi dậy để tôi tự thắt."
" Tôi có gọi rồi cô chả ngủ say như chết tôi đành phải giúp cô thắt. Thôi thắt vào đi máy bay sắp hạ cánh rồi đó."
" Không cần anh nhắc." Linh nói rồi thắt dây an toàn vào.
" Tôi thề khi máy bay hạ cánh, đây là lần cuối chúng ta gặp nhau." Cô quay ra nói với Khải.
" Cô nghĩ tôi muốn gặp cô lắm sao. Tôi có lẽ sẽ không nhìn thấy cô nữa nhưng còn cô sẽ nhìn thấy tôi nhiều đấy"
"Tại sao chứ?"
"Cô không biết tôi ra ai à?"
" Tôi không quan tâm và cũng không muốn biết." Nói một cách lạnh lùng, Linh quay đi.
........................................
Khi máy bay hạ cánh, Linh kéo vali và xách hành lí đi xuống, bỗng nhiên Nguyên chạy đến.
" Cảm ơn em đã cho tôi mượn dây sạc." Nguyên nói và đưa dây sạc cho Linh.
"Dạ, không có gì đâu." Linh mỉm cười rồi đi xuống.
Vì hành lí cồng kềnh nên cô va phải một người phụ nữ, làm đổ cốc cà phê trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cua-toi-la-vuong-tuan-khai/2477490/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.