Chung Hạo Thiên đưa Hứa Kiều đến bên dưới lầu tiểu khu.
Hứa Ý nhìn Hứa Kiều mở cửa xuống xe, vào lúc này cô ấy muốn an ủi cô nhưng suy cho cùng giữa hai người vẫn còn bức màn ngăn cách.
Tâm tình của Hứa Kiều bây giờ đã tốt lên rất nhiều, cô nhìn Hứa Ý bên trong xe.
Hứa Ý vẫn lộ ra dáng vẻ như cũ, trông vô cùng bình tĩnh, chỉ là hai bên má có vết cào đỏ ửng, đó là vết thương lúc đánh nhau với Trần Tịch Nhuế bị cô ta cào trúng.
Cô muốn nói vài lời với Hứa Ý, nhưng môi động đầy vài cái cũng không nói được câu nào.
Hứa Ý nhìn dáng vẻ đó của Hứa Kiều, lát sau cô ấy xua xua tay với cô.
“Đi lên nhanh đi, về nhà tắm rửa thật tốt, còn vết thương trên mặt thì tự mình bôi thuốc, đi ngủ sớm một chút, đừng suy nghĩ linh tinh.”
Nói xong cô ấy chuẩn bị đóng cửa xe lại chợt nghe được giọng nói của Hứa Kiều.
“Hôm nay cảm ơn cô.” Có lẽ do vừa rồi khóc quá nhiều nên giọng nói còn hơi nghẹn ngào, mơ hồ mang theo một chút nức nở.
Một loại cảm giác không diễn tả được lập tức dâng lên trong người Hứa Ý, cô ấy thản nhiên cười, sau đó làm như không kiên nhẫn nói: “Cảm ơn gì mà cảm ơn, giữa chúng ta chưa xong đâu, cô nhìn vết thương trên mặt tôi đi.”
Hứa Ý duỗi tay chỉ mặt mình.
Hứa Kiều hơi cúi đầu mím môi, “Cái đó…”
“Được được, bây giờ tôi muốn nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cua-toi-la-trung-khuyen/3567315/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.