Edit: Mộc Tử Đằng 
Nhưng lần này không đợi bàn tay ông ta giáng xuống đã có một bàn tay khác giữ lấy. 
Hứa Kiều theo bản năng nhắm mắt lại. 
Qua vài giây, phát hiện không có đau đớn như trong tưởng tượng, cô không khỏi chậm rãi mở mắt ra. 
Cô nhìn người đang đứng chắn trước mặt mình, tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng anh, nhưng điều đó cũng khiến cô lập tức sửng sốt. 
Anh khi nào mà... 
Hứa Kiến Quốc nhìn người đàn ông đang chặn tay mình lại, thân hình cao lớn, mặt đầy giận dữ, một đôi mắt sắc bén đang lạnh lùng nhìn mình, ông ta dù sao cũng là người lăn lộn trên thương trường nhưng giờ phút này không khỏi cảm thấy có chút bị uy hiếp. 
"Cậu là ai?" Ông ta hỏi. 
Thẩm Lạc Dương nhìn ông ta, sau đó buông ta ra, Hứa Kiến Quốc cũng buông xuống. 
"Xin chào bác trai, con là Thẩm Lạc Dương." Thẩm Lạc Dương cười cười, hơi khom lưng lễ phép nói. 
Hứa Kiến Quốc nhất thời không nói gì. 
Người đàn ông này biến hóa quá nhanh, ông ta bất giác cảm thấy, anh không phải một nhân vật đơn giản, cho dù tướng mạo, khí chất hay lời nói cử chỉ đều hơn người. 
"Ừ, chào cậu." Hứa Kiến Quốc mở miệng nói. 
Mặc dù người này ngăn ông ta lại nhưng ông ta cũng không hề thấy tức giận, ngược lại còn cảm thấy may mắn, may mắn đã có người ngăn cản chính bản thân mình lại. 
"Bác trai, tuy biết rằng đây là việc nhà của bác, người ngoài như con không nên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cua-toi-la-trung-khuyen/3567288/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.