Edit: Mộc Tử Đằng
Vào buổi sáng hôm nay, Thẩm Lạc Dương thay quần áo xong chuẩn bị ra ngoài chạy bộ, kết quả vừa mới mở cửa ra thì thấy Hứa Kiều đang đứng dựa vào bên cạnh cửa cầu thang.
Vừa thấy anh đi ra cô lập tức đứng thẳng người, sau đó cười cười đi đến phía anh.
"Chào huấn luyện viên Thẩm, thật trùng hợp." Hứa Kiều tươi cười như hoa nhìn anh.
Thâm Lạc Dương nhíu mày.
Trùng hợp?
Tại sao anh lại cảm thấy cô là đang cố tình đứng đây đợi anh chứ.
"Huấn luyện viên Thẩm định đi chạy bộ sao?" Cô hỏi.
"Ừ, cô cũng đi chạy bộ?" Anh nhìn cô một cái, hỏi ngược lại.
Cô đang mặc một bộ đồ thể thao màu xanh dương, trang điểm tinh xảo, ngay cả tóc đều được cột lên cao, từ trên xuống dưới, mặc kệ là xem từ hướng nào cũng giống như đang cố ý ăn mặc thật đẹp, cái bộ dạng này của cô xác định là đi chạy bộ hay đi thi sắc đẹp đây?
Hứa Kiều nở nụ cười tự nhận là ngọt ngào nhất, "Tôi vẫn luôn chạy bộ mỗi sáng mà."
Thẩm Lạc Dương nhướng mày, không nói gì, xoay người đóng cửa lại, sau đó đi xuống lầu.
Hứa Kiều cũng theo sát phía sau.
"Cô chạy bộ à, sao tôi chưa từng thấy?"
Bước chân Hứa Kiều hơi cứng lại.
"À...... Cái này sao......"
Biểu tình Hứa Kiều có chút rối rắm, cái này cô phải trả lời thế nào đây, cô là kiểu người mà mặt trời lên cao đến mông mới tỉnh, có đôi khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cua-toi-la-trung-khuyen/3567270/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.