“Tôi. . . . . . Tôi chỉ vì quá thương tâm, cho nên cần người ôm an ủi. . . . . .” Tiểu Miêu một bên ấp úng một bên lui về phía sau, thanh âm bởi vì người đụng phải dị vật phía sau mà biến mất.
Cô quay đầu lại vừa nhìn, thì ra là sau lưng mình có cây đại thụ chống đỡ , cô lần nữa quay đầu đối mặt với Ngàn Thần, phát hiện anh đã sớm nắm chặt cơ hội đưa ra hai tay đặt tại trên cây, đem cô ôm trong vòng ngực, để cho cô không thể động đậy bỏ chạy mất .
“Anh . . . . .”
“Tôi hoan nghênh cô tới ôm, muốn ôm bao lâu cũng có thể.” Hô hấp của hắn thổi lất phất qua mặt của cô, Tiểu Miêu có thể cảm nhận được thân thể ấm áp cùng thân hình rắn chắc của anh đang đè nặng mình.
“Anh đừng mơ có thể dùng lời ngon tiếng ngọt tới dẫn dụ tôi.” Tim của cô đập quá nhanh, hại cô thiếu chút nữa hô hấp không được.
“Không tin? Tôi chỉ đối với cô mới có thể như vậy.” Lửa tình thiêu đốt làm thanh âm trầm thấp của anh trở nên thêm khàn khàn, “Tôi có thể đối với cô lời ngon tiếng ngọt yêu thương cực kỳ lâu.”
Tiểu Miêu nhìn chăm chú vào anh, ánh mắt lóe sáng, muốn cười nhạo, “Bao lâu? Biển cạn đá mòn?”
Anh khẽ mỉm cười, làm cô trong lòng không khỏi một hồi xao động.
“Đến khi cô không muốn nghe nữa.”
Khóe miệng cô cũng gợi lên một đường cong, “Vậy chẳng phải tôi mất đi một chút niềm vui rồi?”
“Sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cua-toi-la-thai-tu/135389/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.