"Tiểu Kỳ à, con có ở trong đó không? Mẹ vào nhé!"
"Vâng ạ."
"Con sao vậy? Lại tới kì à? Mẹ có làm trà gừng cho con này, mau uống đi cho ấm bụng nhé!"
Đôi bàn tay ôm chặt lấy cái bụng đang bị đau quặn lại, cô đưa tay run run đó lấy bát trà gừng mà mẹ đã quan tâm và làm nó cho cô.
Ánh mắt mang theo những tia hy vọng lén liếc nhìn bên kia khung cửa sổ. Bàn học của cô đối diện với bàn học của anh, ngày ngày cô đều bị mẹ bắt học cho tới khi anh tắt điện đi ngủ thì cô mới được đi ngủ.
Nhưng hôm nay, thật kì lạ là bên kia khung cửa sổ chỉ có một màu tối om mà không lấy một ánh sáng lập lèo, có khi giờ này anh đã đi ngủ luôn rồi. Bởi vì, hôm nay là một ngày rất mệt mỏi của tất cả mọi người mà!
...
"Tiểu Kỳ ơi, mau dậy đi học thôi con sắp trễ giờ rồi!"
"Gì chứ? Trạch Dương còn chưa gọi con đi thì vội cái gì chứ!"
"Nó đi từ tám đời nào rồi đấy! Thiệt tình, không hiểu nổi mấy đứa con nít này là thế nào! Mới không để ý một chút mà đã giận dỗi nhau rồi... Mà đây là lần đầu mẹ thấy hai đứa giận nhau đấy nên là mau chóng làm lành đi nhé!"
Nhã Kỳ mặt mày phụng phịu xuống giường vệ sinh cá nhân sau đó đi học một mình. Từng bước chân nặng nề cố gắng lết đi không mấy vui vẻ, đã vậy lại còn bị mấy bà hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cua-nu-than-hoa-ra-lai-thich-toi/2605455/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.