Tiếng chuông reo vang cả ngôi trường đang im phăng phắc, các bạn học sinh yên lặng lắng nghe bài giảng của các thầy cô giáo. Giờ đây, lại chạy ra ào ào như ong vỡ tổ.
Người thì hẹn bạn bè đi chơi, người thì hẹn nhau đi về chung trông rất vui vẻ.
"Đi về với tao nhé!"
"A, không phải mày bảo là phải ở lại lớp để trực nhật sao?"
Bấy giờ, Trạch Dương mới nhận thức được rằng lúc mới sáng nay anh đã nói dối cô là mình phải đi sớm để trực nhật. Thực ra là anh chỉ muốn tránh mặt cô vì hôm qua đã lớn tiếng ở nhà cô mà chẳng rõ lí do vì sao.
"Ở đây làm gì, chẳng phải là đến phiên tao trực nhật sao? Sáng nay mày mới bảo là mày dọn buổi sáng tao dọn lúc về mà!"
"À đúng rồi tao quên mất."
Thật may mắn cho anh, Tịch Nhiên đã giải cứu anh kịp thời chứ một mình anh cũng chẳng biết phải giải thích như nào nữa. Nhã Kỳ nghe vậy thì liền nhận lời đi về cùng anh, Trạch Dương đi phía sau không quên nói lời cảm ơn với cô bạn Tịch Nhiên.
Dật Nhi thấy cô bạn Tịch Nhiên làm như vậy cảm thấy có gì đó rất phiền phức, cô không hiểu vì sao bạn học đó lại làm mấy chuyện không cần thiết như vậy cũng đâu phải là chuyện của bạn ấy mà phải mất công như vậy.
Cô cũng không hiểu vì sao mà Tịch Nhiên chỉ giúp anh một chuyện nhỏ như vậy mà anh cũng cảm ơn ríu rít và tỏ ra rất vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cua-nu-than-hoa-ra-lai-thich-toi/2605450/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.