Từng cơn gió vun vút thoảng qua mang theo từng cơn ớn lạnh, cả thành phố được bao phủ bởi làn tuyết trắng xóa.
"Haha, đá qua đây đi!"
"Cậu chuyền bóng ngu thế!"
Những tiếng cười đùa ríu rít của lũ trẻ con trên đường phố, Nhã Kỳ không kìm được mà liếc nhìn mấy đứa bé còn đang vui vẻ chơi đùa. Trạch Dương quay sang phía cô bắt gặp ánh mắt của cô đang liếc nhìn đám trẻ.
"Có muốn chơi cùng không?"
"Hả? Tao lớn rồi mà, sao có thể chơi mấy trò trẻ con đó được chứ!"- Nhã Kỳ miễn cưỡng cười:
"Hứ, người lớn thì không phải là con người chắc! Nếu muốn thì đều có thể chơi đùa cùng mà..."
Trạch Dương cốc nhẹ vào vùng tràn se lạnh trắng nõn của cô, đối với anh mà nói chuyện gì cô muốn thì anh cũng sẽ đều chấp nhận cả. Miễn sao có thể khiến cô vui vẻ.
Nhã Kỳ nghe thấy anh nói vậy liền vui vẻ gật đầu đồng ý, nụ cười ngọt ngào của người con gái nở trên đôi môi đỏ hồng. Trước nay, cô đều cười như vậy với những điều khiến cho cô vui vẻ.
Phải chăng tất cả mọi người cô đều dành nụ cười ngọt ngào này cho h Bỗng nhiên, anh lại có chút ích kỷ muốn để lại nụ cười xinh đẹp đó làm của riêng mình và không muốn cho ai thấy cả.
"Dương ơi, qua đây đi! Tao mượn được bóng rồi này!"
Nhã Kỳ vẫy gọi anh từ nơi đằng xa cùng với lũ trẻ đang tươi cười, anh đang dắt xe cũng tìm một nơi nào đó sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cua-nu-than-hoa-ra-lai-thich-toi/2605436/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.