Gương mặt anh đỏ ửng hiện rõ lên ba phần ngại ngùng bảy phần tức giận, trước giờ anh chưa thấy có cái con nhỏ nào mà nghịch dại như cô.
Trạch Dương liền cốc cho cô một cái thật đau sau đó liền bỏ vào trong phòng của mình, mới khi nãy anh vậy mà không kiềm chế được ham muốn suýt nữa là môi chạm môi mất rồi.
Trong căn phòng nhỏ của anh được dán đầy những hình ảnh của anh và cô khi còn nhỏ ở trên tường, chưa kể còn có rất nhiều những cảm xúc vui buồn khó nói nữa. Nếu lỡ để cô bắt gặp chắc chắc sẽ nghĩ anh là cái đồ biến thái mất.
Anh nhớ lại khi nãy ở dưới phòng khách, Nhã Kỳ đã thở vào tai anh. Theo phản xạ của bản thân chỉ một chút nữa thôi là anh đã đè cô xuống ghế mà ôm thật chặt cô vào lòng, và siết chặt đôi môi mịn màng của cô.
Anh đúng thật là tham lam quá mà, anh không nên có tình cảm với một người con gái chung sống cùng anh từ nhỏ cho tới lớn mới phải. Trước đây, hai đứa vẫn thân nhau như vậy mà tại sao lúc này lại muốn tiến xa hơn với cô như vậy.
Cả đôi mắt long lanh mong chờ mang theo chút hoảng loạn, bối rối bất ngờ khi bị anh kéo xuống ghế. Chắc bây giờ cô cũng giận anh lắm vì suýt nữa anh còn cướp mất nụ hôn đầu của cô mà.
Cốc cốc.
"Mày có ở trong đó không, Dương?"
"Sao, sao vậy?"
"Ừm... không phải chúng ta đã hứa là học nhóm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cua-nu-than-hoa-ra-lai-thich-toi/2605433/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.