Nghe thấy cô nói vậy anh liền di chuyển ánh mắt còn đang nhìn chằm chằm trên mặt bàn lên gương mặt tươi cười của cô, Nhã Kỳ đi từ trong bếp mang ra một đĩa thịt bò mà anh rất thích ra.
Quả thực, cô đã sống với anh từ nhỏ cho tới lớn nên biết tới sở thích của anh là chuyện rất bình thường. Nhưng lỡ để cô biết cả thứ mà anh không thích nữa thì có hơi khó chịu và không thích, nhưng ít ra cô vẫn là người có chút lương tâm còn làm món khác cho anh ăn.
"Ăn một mình món mình thích thì khó xử lắm, vì vậy tao cũng phải làm món này thích cho mày nữa chứ!"- Nhã Kỳ cười nhẹ nói:
"Lần sau, nếu muốn ăn cái đó thì bảo tao làm cũng được mà! Tao sẽ làm để có thể cả này lẫn tao cùng ăn..."
"Được sao?"- Nhã Kỳ ngạc nhiên hỏi lại:
"Thứ tao ghét là mùi và một vài vị bên trong của nó thôi, dù sao tao cũng không phải là đồ kén ăn mà..."
Nghe thấy anh nói vậy, bống nhiên Nhã Kỳ bật cười thành tiếng. Anh đang nói cái gì vậy chứ? Cái gì mà không kén ăn chứ? Anh là người con trai vừa kén ăn lại vừa khó nuôi nhất mà cô từng gặp đó chứ.
Người gì đâu mà bị dị ứng với hài sản, đã vậy còn rất khó ở ai đó nói từ khiến anh không vừa lòng lại bị anh cảnh cáo vài từ, hôm nào tâm trạng không thể tốt được nữa thì liền xông thẳng vào người ta dậy cho một bài học nhớ đời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cua-nu-than-hoa-ra-lai-thich-toi/2605428/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.