Nhã Kỳ vừa vui một chút nhưng nỗi buồn bỗng chốc lại thoáng qua trong lòng cô, mẹ cô vẫn không về. Chẳng lẽ mẹ không còn quan tâm tới cô nữa sao? Công việc của mẹ chẳng lẽ lại quan trọng hơn cả cô hay sao? Cô đã mấy tuổi rồi mà vẫn còn nghĩ như vậy chứ? Nếu đã trưởng thành rồi thì phải nghĩ cho công việc của bố mẹ!
Nhã Kỳ đã dặn lòng mình rất nhiều lần "một đứa trẻ ngoan thì sẽ không bao giờ cản trở công việc của bố mẹ, mà phải hiểu cho họ!" thì ra làm người trưởng thành cũng khiến cô phải mệt mỏi tới vậy, nếu là như thế làm ơn hãy để cho cô biến thành chính bản thân mình trong quá khứ một lần. Để cô có thể an ủi được chút nào đó trong chính phần bản thân của mình.
Cô mệt mỏi ngủ thiếp đi trong đống chăn lúc nào mà không hề hay biết luôn, hôm nay là chủ nhật, trong căn nhà nhỏ nhưng lại phảng phất mùi hương dịu ngọt ấm áp khác với những ngày thường. Đã bao lâu rồi cô thậm chí còn chẳng bao giờ ăn cơm nấu ở nhà, mỗi ngày nếu không là sang nhà cậu bạn thanh mai trúc mã của mình ăn trực thì chính là ăn mì gói và đồ ăn liền ngoài cửa hàng tiện lợi.
Một mùi hương thơm ngon phảng phất qua phòng ngủ của cô, với chiếc bụng đang biểu tình của cô khiến cho Nhã Kỳ không sao có thể nằm ngủ yên được. Cô sẽ chui ra ngoài chăn để đu rửa mặt, cô chẳng muốn để cho Trạch Dương nhìn thấy biểu cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cua-nu-than-hoa-ra-lai-thich-toi/2605413/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.