Nếu hỏi cô có cảm thấy có lỗi ở đâu không, thì câu trả lời có lẽ là không. Cô có sai ở đâu đâu chứ! Bản thân cô còn có thể ra mặt hỏi rằng có cần giúp đỡ không mà, cũng nể mặt cô ấy vì cô ấy cũng từng là nữ thần trong lòng cô.
Có thể nhìn thấy cô ấy nhắm mắt vào giấc ngủ như vậy, Dật Nhi cũng thấy tiếc thương cho cô ấy. Ghen tị thì có, rất nhiều luôn ấy chứ, nhưng đối với cô chỉ vì chuyện nhỏ như vậy mà mong muốn cô ấy không tỉnh lại nữa, Dật Nhi cảm thấy cũng có chút quá đáng.
Sáng hôm sau, Dật Nhi lại đi tới con đường vẫn còn vũng máu ấy, máu tươi đổ xuống vẫn còn. Nhưng người ấy thì không còn nữa, rồi ai sẽ khóc thương cho con người này?
“An nghỉ nhé, nữ thần của tôi: Trà Ngọc Hương Giang…, xin lỗi vì không thể giúp gì được cho cô.”
Một buổi sáng như thường lệ, Dật Nhi tới trường mình chỉ khác là hôm nay bầu không khí ảm đạm hơn rất nhiều, các bạn học không ồn ào náo nhiệt như mọi ngày nữa. Cái bầu không khí trong xanh ấy là chuỗi bình yên mà bấy lâu nay cô mong ước.
“Dật Nhi, hãy làm người yêu của anh nhé!”
“Vâng, em đồng ý làm người yêu của học trưởng!”
…
Dật Nhi cũng thừa biết rằng Hào Kiệt đâu có tình cảm gì với mình, nhưng cô vẫn cố chấp nghĩ rằng “mưa dầm thấm lâu”. Anh ta vẫn còn thích cô ấy, thích rất nhiều, thích đến mức si mê mà còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cua-nu-than-hoa-ra-lai-thich-toi/2605373/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.