Edit+Beta: Ổi
Những người đứng gần cánh cửa thang máy bắt đầu la hét và lùi lại, vật nặng vừa rơi xuống đất đã nảy lên đập vào cửa thang máy. Cửa thang máy đã đóng nên hiển nhiên sẽ có va chạm, làm cho hai cánh cửa kim loại nặng nề đâm vào cửa làm màng nhĩ của từng người ở bên ngoài thang máy rung lên.
"Cái gì thế? Cái gì vừa mới rơi thế?"
Năm giây sau, có nhiều âm thanh lớn của vật nặng rơi xuống và va vào xung quanh trục thang máy. Có vẻ như có tiếng rên rỉ của một người đàn ông, yếu ớt tới mức gần như là không nghe thấy được. Thêm vào đó, mỗi lần hạ cánh đều kèm theo âm thanh bắn tung toé của chất dịch nhớt nào đó, như thể có thứ gì đó vừa bị đập nát và những thế bên trong theo đó mà bắn tung tóe ra cả
Tuân Mị biết rằng đó là âm thanh của những cơ quan nội tạng, cơ bắp vỡ nát và xương gãy trộn với máu được vắt ra từ cơ thể con người và văng tung tóe vào trục thang máy.
Chỉ trong mấy phút đồng hồ, bên trong thang máy ngập tràn những âm thanh ghê rợn, không có hình ảnh nhưng tiếng động vô cùng rõ ràng ấy đã khiến cho mọi người hình dung rõ những gì xảy ra bên trong thang máy.
Mười lăm phút sau, người thứ mười cuối cùng cũng rơi xuống đất. Âm thanh không còn dứt khoát như trước nữa nhưng chung quy cũng là âm thanh va chạm vào chín thi thể màu thịt bầy nhầy.
Hố sâu phía dưới tầng một dường như đã bị lấp đầy bởi những đoạn tay chân gãy, máu đặc tràn ra từ khe hở của cửa thang máy đã đóng chặt. Dòng máu đỏ sẫm chảy ra, uốn lượn liên tục về phía trước đồng thời phản chiếu ánh mắt đỏ tươi của mọi người.
Lúc này, hệ thống xuất hiện lơ lửng trước mặt mọi người chơi:
———–[Số người chơi sống sót: 10 người.]
Không khí bên ngoài thang máy ngột ngạt một cách đáng sợ. Một người đàn ông với bộ ria mép điên cuồng hét lên: "Tôi đi đây, chuyện quái gì vừa mới xảy ra vậy? Thật không thể hiểu nổi, tại sao 10 người kia lại chết?"
Sau khi nghe xong trận mưa xác chết độc nhất vô nhị thì vẻ mặt của những người còn lại vô cùng nghiêm trọng. Trò chơi kéo dài tới bảy ngày nhưng 10 trong số 20 người chơi đã chết ngay sau khi trò chơi bắt đầu được nửa tiếng. Nếu đem truyện này nói cho người khác biết chắc chắc sẽ hù chết người ta hoặc là sẽ bị ném đá cho tới chết luôn.
Vẻ mặt của Tuân Mị vẫn không thay đổi, hắn nói với Di Tương rằng: "Vậy theo lời nói tốt lành của cậu, số người chơi đã giảm bớt đi 10 người, vậy cậu đã có thể nhớ rõ tên của những người còn lại chưa?"
Di Tương dở khóc dở cười bảo: "Nói không chừng, không chỉ 10 người đó, lát nữa 10 người chúng ta trực tiếp GG luôn. Đến lúc đó thì ngay cả một cái tên cũng chả cần nhớ. Trò chơi này là do ai lập ra vậy? Độ khó cũng cao quá rồi đó."
Trên hành lang âm u vang lên một tiếng 'đinh', thang máy từ từ hạ xuống, âm thanh nhắc nhở dường như còn tệ hơn cả tiếng chuông vang lên, các con số Ả Rập màu đỏ hạ xuống từ tầng 18 và lùi dần xuống tầng 1. Trong nháy mắt, cửa thang máy từ từ mở ra, ánh sáng ấm áp từ từ tỏa ra, không có một cái xác hay những đoạn tay chân gãy nào cả, thang máy trống không một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người như lúc ban đầu.
Nếu như không có một dòng máu đỏ của ai đó chảy ra ngoài khe cửa thang máy thì mọi chuyện sẽ như không có gì xảy ra.
Ai cũng giả ngốc không dám tiến lên, trên mặt đều là sự kháng cự.
"Thang máy này chắc chắn có vấn đề rất lớn. Có thể có thông báo tình trạng tử vong ở nơi khác. Trước 11 giờ rưỡi, chúng ta hãy quan sát xung quanh tầng 1 để tìm manh mối." Di Tương cao giọng nói đều được mọi người hưởng ứng.
Các người chơi khác đang rải rác xung quanh liền ăn ý đến tập trung lại rồi tiến về sảnh của tầng một.
Có một hai người tinh mắt phát hiện ra bọn họ, khiến đối phương kinh ngạc mà dừng lại và chú ý bọn họ. Tuân Mị vừa bước chân vào thang máy cũng rất bất ngờ, không ngờ lúc này cũng có người làm động tác giống mình. Tuân Mị quay mặt lại thì thấy người đàn ông mặc áo đen cao lớn đứng bên cạnh.
Người còn lại có mái tóc dài màu xanh đen được buộc đơn giản ở sau gáy, thân hình cường tráng, vai rộng, vòng eo thon gọn ở dưới lớp áo khoác ngắn cũn. Đôi mắt đen như chim ưng nhìn thẳng vào hắn, rất sâu và sắc bén. Nhìn kĩ lại thì phát hiện rằng trong con ngươi còn ánh lên chút màu tím.
Hai người đều không tùy tiện mở miệng mà nhìn hình bóng của bản thân phản chiếu trong con ngươi của đối phương môt cách thận trọng.
Ba giây sau, Tuân Mị không nhịn được nữa liền dời ánh mắt của mình đi chỗ khác. Bởi vì bản thân quá nghèo, không có tiền mua ngoại hình nên dáng vẻ ban đầu của hắn vẫn là tóc ngắn mắt đen. Nhìn xuống chiếc áo khoác thể thao sọc xanh lưng trắng và chiếc quần bó sát như học sinh cấp 2 của mình, hắn cảm thấy bản thân bị thua thiệt khá nhiều.
Tuân Mị im lặng ghi nhớ nickname màu lam trên đỉnh đầu của người nam nhân này, sau đó lại quay đi quan sát chiếc thang máy—–Đoàn Thuỷ Lưu. Nếu hắn nhớ không lầm thì đây là tên của một con dao trong một phó bản nào đó của trò chơi.
"Mọi người đang làm gì vậy?" Di Tương la lớn: "Mới vừa nãy còn không hiểu được cái chết của 10 người chơi vừa nãy giờ lại chụm đầu với nhau bàn việc gì hả?....Hay mấy người biết được cái gì rồi?"
Ánh mắt của Tuân Mị chậm rãi dừng trên 4 bức tường trong thang máy. Ở vị trí dưới đầu gối trải rộng vết móng tay cào, bước đầu có thể suy ra chỗ 10 người ấy đang đứng đột nhiên biến mất hoặc bị tách ra, 10 người tử vong đầu tiên đấy dùng tay bám tướng, cố giãy dụa để không bị rơi xuống đất dẫn đến lưu lại những vết cào của móng tay.
"Nếu thật sự tìm thấy gì đó thì anh có thể chia sẻ với chúng tôi được không?" Di Tương vừa hỏi vừa chậm rãi đi về chỗ thang máy nửa thước, lại nói: "Nếu không xác định được thì có thể nói ra để tiếp thu ý kiến của mọi người xem sao."
Đoàn Thuỷ Lưu ngay cả một chút ý tứ trả lời Di Tương cũng không có, quan sát qua một vòng rồi duỗi tay nhấn nút đóng của thang máy. Di Tương nhanh chóng lùi lại một bước, nhìn hai con người liều lĩnh ấy rời đi bằng thang máy hoặc đi về hướng tây.
Nhưng chính hắn cũng không ngờ rằng giây tiếp theo Tuân Mị cũng theo hắn đi ra khỏi thang máy. Mà Đoàn Thuỷ Lưu thấy Tuân Mị rời đi liền nhanh tay lẹ mắt thừa dịp lúc cửa thang máy chưa đóng lại hoàn toàn liền lách ra ngoài theo Tuân Mị.
Thang máy: "....."
Thang máy lại im lặng mở ra.
Xem xong màn trình diễn nhảy qua nhảy lại giữa thang máy và mặt đất của Tuân Mị, Di Tương không rõ nguyên do liền hỏi: "Ý của anh là gì? Có phải là anh đang thử nghiệm cái gì không?"
"Tôi không có thử nghiệm cái gì hết." Tuân Mị làm ra vẻ ngây thơ và nói với đôi mắt mơ màng. Hắn có đôi mắt một mí và lông mi dài, khi Tuân Mị tỏ ra vẻ ngây thơ thì nhìn hắn trông như một con nai tơ chọc người khác yêu quý: "Tôi còn chưa làm tốt công tác chuẩn bị để đi thang máy, kết quả là vị lão đại này không nói một lời liền đóng cửa thang máy làm tôi phải chạy thật nhanh ra khỏi thang máy."
Hai người ăn ý đưa đôi mắt của mình hướng về người đứng đằng sau. Người ấy nhíu mày, ánh mắt lại mang theo chút ý tứ trách móc Tuân Mị sao lại rời khỏi thang máy. Biểu tình của Tuân Mị lập tức trở nên ngây thơ và vô tội hơn: "Tại sao lại nhìn tôi như vậy?. Tôi biết những người lầm lỳ ít nói và có gan dám đi một mình đều là lão đại cả. Tôi khẳng định rằng anh đã biết được cái gì đó cho nên anh mới dám đóng cửa thang máy lại nhưng đó là anh, còn tôi thì không biết gì hết. Vì vậy, việc đầu tiên là anh hãy giải thích việc làm của anh cho chúng tôi nghe, phải giải thích rõ ràng cho chúng tôi thì hai người bọn tôi mới dám cùng anh liều chứ?"
Đoàn Thuỷ Lưu: "....."
Đoàn Thuỷ Lưu khẽ rũ mắt, môi mấp máy tựa như đang tìm từ để nói, kết quả nghẹn nửa ngày ngay cả một chữ cũng không thoát ra được, đến cuối thì từ bỏ không nói nữa mà đứng khoanh tay dựa vô tường, vừa đứng vừa.........tự bế.
"..."
"Chẳng lẽ người đàn ông cao to đẹp trai này lại là người câm?" Di Tương mờ mịt đưa ánh mắt đem ánh mắt hướng tới Tuân Mị, nhìn hắn chằm chằm khiến hắn bất đắc dĩ phải mở miệng lên tiếng trước: "Tôi có một suy đoán."
Thanh âm của hắn tuy không lớn nhưng đã thu hút được sự chú ý của mọi người ngay lập tức.
"Tôi nghĩ số người được giới hạn chính là chìa khoá để khởi động chiếc thang máy này."
"Con mẹ nó không phải đó là điều đương nhiên mà ai cũng biết rồi sao?". Một người đàn ông trong đám người con lại hét lên: "Ai mà chẳng biết nhân số chính là manh mối quan trọng, chiếc thang máy với 'giới hạn 10 người' không phải đang trắng trợn báo cho chúng ta biết điều kiện tử vong đó sao? Và vấn đề quan trọng trước mắt đó là không có 10 người bước vào thang máy thì không thoát được à?"
"Ai nói là trong thang máy không có người?". Tuân Mị quay người lại nhìn người đàn ông vừa mới hét lên, trên mặt mang theo ý cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm.
"Bởi vì chúng ta không nhìn thấy nên anh cho rằng trong thang máy không hề có người sao?" Tuân Mị bỗng nhiên thả chậm tốc độ nói, thanh âm nhẹ như lông chim phất qua tai của mọi người: "Nếu như trong thang máy không hề có người vậy thì tại sao cửa thang máy luôn luôn mở ra? Lại có ai khống chế nó đi từ tầng 18 đến tầng 1 đâu?"
"..."
Di Tương đứng hình mấy mấy giây, sau đó lập tức xoa xoa cánh tay đã nổi đầy da gà: "Mẹ kiếp, tôi đã nói là không hề có một cái thang máy nào an toàn trong trò chơi hết."
Chân Chân lập tức chạy lại hỏi: "Bây giờ phải làm gì đây? Rốt cuộc có bao nhiêu người đi thang máy? Chín người?"
"Tôi cũng không rõ lắm, tin tức chúng ta biết được quá ít." Tuân Mị lắc đầu nói.
"Nếu vậy tôi nghĩ chúng ta nên đi lên một mình." Di Tương đề nghị: "Tôi nghĩ trong đó không thể có 10 con ma nằm trực tiếp trong thang máy được, chắc nó sẽ để chúng ta rớt đâu nhỉ?"
Di Tương vừa nói xong những lời này, Đoàn Thuỷ Lưu đang đứng dựa vào ven tường lập tức ném cho hắn một cái nhìn để phủ định ý tưởng của hắn. Di Tương thành thành thật thật chờ Đoàn Thuỷ Lưu giải thích ý nghĩa cái nhìn của mình, ai ngờ người đó chỉ liếc hắn một cái rồi quay đi tiếp tục sự nghiệp tự bế vĩ đại của bản thân.
Tuân Mị dường như hiểu được suy nghĩ của người chơi thích tự bế này, hắn khẽ cười đối với Di Tương nói: "Cậu đã nghe qua luật sinh tử trong trò chơi kinh dị chính là hành động một mình mà không có đoàn đội bên cạnh chưa? Với lại, có chắc là cậu muốn đi vào chiếc thang máy chứa đầy những con ma đáng sợ một mình không?"
"Không, đương nhiên là không rồi." Di Tương nuốt nước bọt rồi nói: "Vậy hai người kia thì....Thôi quên đi, ngồi đây đoán mò cũng không làm được gì, không bằng chúng ta đi ra ngoài để tìm manh mối đi, không khéo thì xuất hiện manh mối đấy."
"Không có." Đoàn Thuỷ Lưu bỗng nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Tôi đã xem qua rồi, không có gì hết."
"A...." Tuân Mị mới hé nửa miệng liền nhanh chóng ngậm lại, thiếu chút nữa đã buột miệng thốt ra nửa câu sau: Thì ra anh căn bản không phải là người câm hả?
"Lỡ đâu còn sót chỗ nào anh chưa tìm kiếm thì sao?" Di Tương nói như một lẽ tự nhiên nhưng Đoàn Thuỷ Lưu nghiêm túc lắc đầu nói: "Không có khả năng."
Di Tương: -.-. Tuy rằng ngươi lớn lên tính tình không được bình thường nhưng tự tin hơi quá rồi đấy.
Di Tương nhìn lại những người chơi khác. Những người chơi còn lại bao gồm hai cô gái có biệt danh là Chân Chân, Trảo Trảo đều có ý định đi tìm manh mối. Di Tương lùi lại mấy bước, định đi tìm manh mối chung với những người chơi còn lại thì thấy Tuân Mị tiến lên vài bước, vững vàng bước vào thang máy.
Di Tương:???
Sau khi Tuân Mị bước vào thang máy, Đoàn Thuỷ Lưu liền bước vào theo, vươn tay nhấn nút đóng cửa thang máy. Toàn thân của Di Tương bỗng khí huyết dâng trào, trong vô thức liền chen người vô thang máy trước khi của thang máy đóng lại hoàn toàn. Sau khi đã bước vào, liền quay phắt sang Tuân Mị, hỏi: "Anh đang làm cái quái gì vậy hả? Tại sao lại đi vô thang máy làm gì?"
"Bởi vì cảm thấy bộ dạng của anh ta thật tự tin." Tuân Mị chớp chớp mắt, lại làm ra vẻ vô tội nói: "Làm tôi cầm lòng không được liền...."
Tác giả có lời muốn nói:
Khó Ngủ: "Nhân vật mới gặp lần đầu tiên đã được miêu tả ngoại hình một cách tỉ mỉ, kĩ càng thế thì chắc chắn là một nhân vật cực kì quan trọng. Đừng nghĩ khoác cái áo choàng là độc giả nhận không ra đâu nhé."
Đoàn: "..."