Hàn Ủy sau khi nghe cháu trai nói thái độ có vẻ êm êm rồi, nhưng khi được con dâu thông báo ông cụ Đồng tới cửa mọi chuyện có nguy cơ xấu đi. 
Hàn Ủy nhìn cháu trai thanh âm bực dọc lên tiếng: "Ông nghĩ cháu nên tránh mặt thì hơn." 
Hàn Thiếu Quân cảm thấy anh ở lại cũng chẳng để làm gì, nghe lời mở cửa ra ngoài. 
Anh vừa đi không lâu, Đồng Kỷ Thọ cùng con trai tiến vào nhà, thái độ oan ức giống như bị người khác bắt nạt: 
"Hàn Ủy ông đâu rồi? Nhà họ Đồng chúng tôi không thể chịu nổi uất ức này, cháu trai ông khinh người quá đáng." 
Hàn Ủy từ phòng ngủ chống gậy đi ra,  gương mặt tươi cười nhún nhường: 
"Có gì vào phòng uống chén trà đã rồi nói." 
Thấy vậy ông cụ Đồng càng lấn tới, luôn miệng chỉ trích Hàn Thiếu Quân không ra gì, sau đó lại nhắc tới đôi chân bị liệt: "Cháu ông coi thường ông già bại liệt này phải không? Vân Nhã hôm nay đi làm về ở trên phòng khóc mãi, còn dọa tự tử kia kìa." 
Hàn Ủy cười hòa hoãn, đứng vào thay thế vị trí của Đổng Kiến Vạn đẩy ông cụ Đồng vào phòng, vừa đi vừa nói những lời mềm mỏng: 
"Sao có thể ông vì cứu tôi mà thành ra như vậy, cả nhà họ Hàn tôi mang ơn ông còn chưa hết nữa là... về phần Vân Nhã tôi thay Thiếu Quân xin lỗi." 
"Một câu xin lỗi này không xong đâu, thanh danh cháu tôi tất cả đều bị hủy rồi, sau này còn nhà nào chấp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cu-moi-ngay-deu-muon-theo-duoi-toi/2813322/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.