Rạng sáng những chiếc thuyền nhỏ chất đầy cá cập bến, Tần Vi nhẹ bước khép cửa phòng lại đi qua chỗ chủ nhà nhờ vả. 
Tối hôm qua cô kiểm tra thuốc đặc trị của em trai, phát hiện liều lượng chỉ còn dùng được hai ngày nữa là hết, mà trên đảo chỉ bán mấy loại thuốc cảm cúm thông thường, không còn cách nào khác cô buộc phải tới bệnh viện lớn mua thuốc. 
May sao đúng lúc bà mở cửa ra ngoài, Tần Vi nhanh chóng lên tiếng: 
"Cô ơi thuốc của em trai cháu hết rồi cháu cần vào đất liền lấy thuốc, cô cho cháu gửi An An nhé." 
Bà chủ nhà là người nhiệt tình, nghe cô nói liền vui vẻ nhận lời: 
"Cháu cứ đi đi để tiểu An ở đây chơi với con trai cô." 
Tần Vi lễ phép cúi chào: "Cháu cảm ơn ạ." 
Cuộc sống của người dân trên đảo khá bận rộn, thường thức dậy từ rất sớm để đi chợ mua nhu yếu phẩm hàng ngày. Cùng với tiếng trao đổi mua bán nhộn nhịp ở bến đò, Tần Vi ngồi lên chuyến phà sớm nhất. 
Khoảng hai giờ sau phà cập bến Sa Hải, Tần Vi theo đoàn người đông đúc chạm chân vào đất liền. 
Cơn gió mang theo dư vị nhớ nhung ập đến, lòng Tần Vi có chút xao xuyến ngẩng mặt lên nhìn ngắm bầu trời mờ sương. 
"Em gái đi đâu? Lên xe anh chở đi." 
Tiếng gọi của người tài xế taxi cắt đứt những cảm xúc bùi ngùi, Tần Vi đưa mắt nhìn anh ta ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: "Tôi tới bệnh viện Vũ Long." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cu-moi-ngay-deu-muon-theo-duoi-toi/2813305/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.