Chương trước
Chương sau
Từ một đám cưới được mong chờ biến thành chuyện cười cho thiên hạ, đèn lồng đỏ, giấy hỷ vẫn còn đó chỉ là không khí trong căn nhà cổ lúc này hết sức ảm đạm, dường như chỉ một sơ xuất nhỏ cũng khiến chủ nhân bực bội.

Lúc Hàn Thiếu Quân kéo tay Tần Vi tiến vào nhà, Hàn phu nhân đang ngồi ở phòng khách, có lẽ bà ta mới trở về, dáng vẻ giận dữ vẫn chưa tiêu tan.

Mà Hàn Thiếu Quân giống như muốn đổ thêm dầu vào lửa, đến trước mặt Hàn phu nhân cất lời: "Mẹ cho con mượn sổ hộ khẩu."

Động tác uống trà của Hàn phu nhân ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn qua. Bà ta định mắng con trai về việc bỏ đi lúc mọi chuyện đang rối rắm, lại bất ngờ nhìn thấy người đáng lẽ không nên xuất hiện có mặt, ánh mắt lập tức nổi lửa gắt lên:

 "Con có bị điên không? Đang lúc tình thế nước sôi lửa bỏng, chuyện xấu còn chưa giải quyết xong con đưa cô ta về đây làm cái gì? Muốn mẹ tức chết phải không?"

Đương chửi mắng trôi chảy, bỗng dưng bà ta ngừng lại, sắc mặt đã tối nay còn tối hơn:

"Mà khoan đã con vừa nói cái gì? Mượn sổ hộ khẩu? Hàn Thiếu Quân con có ý gì?"

Hàn Thiếu Quân không thể nào nghiêm túc hơn, dõng dạc nói:

"Con muốn cùng Tần Vi đăng ký kết hôn."

Lời này của anh vừa dứt, thành công khiến hai người phụ nữ phải sửng sốt.

Tần Vi đưa mắt nhìn Hàn Thiếu Quân, xác nhận xem bản thân có nghe nhầm hay không? Gương mặt anh lúc này cực cương quyết, không hề có một tia cáu giận sinh bồng bột ở đây.

Bàn tay Tần Vi đổ đầy mồ hôi, nắm chặt góc váy đến nhăn nhúm, quan ngại hành động tiếp theo của Hàn phu nhân.

Hàn phu nhân phẫn nộ đập bàn, sau đó đứng dậy chỉ tay về phía Tần Vi hằn học: "Chỉ dọa suông cô không sợ có phải không? Tôi chưa bao giờ thấy loại phụ nữ nào mặt dày như cô."

Bà ta mắng xối xả Tần Vi xong, lại quay sang to tiếng với con trai:

"Còn cả con nữa, ăn phải bùa rồi à? Ngoài kia hết phụ nữ? Nhất định phải là cô ta mới được? Con có biết cô ta thuộc loại người gì không?"



Hàn Thiếu Quân cúi đầu nhìn Tần Vi tỉnh bơ nói: "Tham lam, vật chất sao?"

Hàn phu nhân cau mày, rồi như hiểu ra vấn đề nhếch miệng cười châm biếm: "Tần Vi tôi xem thường cô quá rồi."

"Số tiền cô ấy nhận từ mẹ con sẽ trả, sau này mẹ đừng làm ra mấy chuyện đó nữa, con có nghi ngờ đi chăng nữa cũng chưa từng nghĩ tới, người mẹ cao quý của mình lại làm ra việc tầm thường như vậy." Hàn Thiếu Quân thở dài, mang cảm xúc thất vọng đối với mẹ ruột.

Hàn phu nhân không ngờ lại được nghe những lời này từ miệng con trai, bà ta cảm thấy mình làm tất cả mọi việc cũng chỉ vì Hàn Thiếu Quân, vậy mà anh không những không thấu hiểu ngược lại sinh ra trách móc.

Bà ta cô độc một mình một chiến tuyến, chồng bỏ rơi dọn ra ngoài sống cùng người phụ nữ khác, con trai cũng vì phụ nữ mà không nghe lời.

Đàn ông nhà họ Hàn chung quy lại đều như nhau, đánh mất lý trí vì phụ nữ.

"Được thôi mẹ không quản nữa, con thích làm gì thì tùy, nhưng còn sổ đỏ thì đừng có mơ, thích thì sống với nhau cả đời như vậy đi, đừng hòng có danh phận." Hàn phu nhân không nói được lại con trai, đâm ra nổi khùng phất tay đi vào phòng.

"Bọn con có con rồi, việc mẹ làm con có thể tha thứ vậy tại sao mẹ không mở lòng đón nhận cô ấy, tác thành cho con?"

Đôi chân Hàn phu nhân ngừng bước, bà ta giữ nguyên tư thế quay lưng lại, mím môi thương tâm:

"Hàn Thiếu Quân... con biết trước sự việc giữa Đồng Vân Nhã và Hàn Triết Tự nhưng vẫn cố tình làm mẹ mất mặt? Không hổ là con trai Hàn Chức, điểm tàn nhẫn chẳng khác gì nhau."

"Hai đứa vào đây." Cánh cửa phòng phía chân cầu thang mở ra, Hàn Ủy tiều tụy lên tiếng.

"Bố." Hàn phu nhân nhận ra chuyện không hay, bất lực gọi một tiếng, nhưng Hàn Ủy vẫn làm theo ý mình bỏ qua cảm nhận của Hàn phu nhân để cửa đó quay vào trong.

Giang Nguyệt hiểu bản thân có tốt đến đâu vẫn không phải người nhà họ Hàn, trong lòng bố chồng máu mủ vấn là quan trọng nhất.

Ông sẽ không vì bà ta không thích mà bỏ mặc chắt nội, giống như Hàn Triết Tự vậy miệng nói ghét nhưng vẫn để cậu ta làm trong công ty, thừa hưởng cổ phần của Hàn Chức.

"Mấy tháng rồi?" Trong phòng Hàn Ủy ngồi trên ghế tựa, đôi mắt tinh tường đánh giá Tần Vi.

Đối diện với ông nội nghiêm khắc, Hàn Thiếu Quân thu liễm sắc thái bướng bỉnh, nắm tay Tần Vi sát bên thân bảo vệ sau đó khẽ trả lời: "Dạ gần năm tháng ạ?"



Hàn Ủy biểu thị không hài lòng: "Sao không nói?"

"Ông biết tính mẹ cháu mà." Hàn Thiếu Quân nhỏ giọng.

Hàn Ủy sáng tỏ, có hay không sự phá rối của Hàn Triết Tự cuộc hôn nhân này cũng không thể diễn ra.

Đáng lý ra khi biết Hàn Thiếu Quân tính kế với cả mình, Hàn Ủy phải giận dữ mới đúng, đằng này nét mặt ông dần ôn hòa, mỉm cười hỏi: "Để thiên hạ chê cười ông và mẹ cháu sẽ được à?"

Hàn Thiếu Quân tinh ý nhìn ra ông nội đã chấp thuận, đưa Tần Vi ngồi xuống ghế, đồng thời rót thêm trà vào chén ông:

"Nhà họ Đồng cũng không ép ông nữa."

Hàn Ủy nhìn nước trà trong chén, thoáng hồi tưởng:

"Đây là ông nợ bọn họ, đôi chân Đồng Kỷ Thọ vĩnh viễn ông không trả nổi."

Hàn Thiếu Quân âm thầm thở dài, bao năm nay ông nội anh đã làm rất nhiều chuyện cho nhà họ Đồng nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.

Nói nhà họ Đồng núp bóng Hàn thị cũng chẳng quá, hầu hết việc làm ăn nhà họ đều phụ thuộc vào nhà anh, nuông chiều quá đà thành sinh hư, coi sự biết ơn thành trách nhiệm buộc phải làm.

"Có nhiều cách để trả nợ mà, đâu nhất thiết phải trả theo cách kết thông gia?"

Hàn Ủy im lặng, một lúc sau mới lên tiếng: "Ý trời đã định rồi, nhưng mà cách thức này không được hay ho cho lắm, Triết Tự thằng nhóc đó thật làm ông phiền lòng."

Nói xong Hàn Ủy đứng dậy đi đến sau bàn làm việc, cúi người mở két sắt lấy ra quyển sổ màu đỏ.

"Cháu làm gì thì làm, nhưng ông có điều kiện muốn tổ chức hôn lễ phải được mẹ cháu thông qua."

"Dạ." Hàn Thiếu Quân nhận lấy cuốn sổ, không mấy tình nguyện gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.